Hạnh phúc là gì anh có biết không ?

Hạnh phúc là gì anh biết không anh?
Hạnh phúc là được nhớ về anh dù trong mọi lúc
Hạnh phúc là gì anh có hay?
Hạnh phúc là khi em hiểu
Mình sẽ chẳng bao giờ cô độc dù em xa anh….
Hạnh phúc của em, anh chẳng hiểu được đâu
Hạnh phúc bắt đầu khi em gặp anh ngày ấy”
Ngày……tháng ….năm…….
Lâu rồi em không ngồi viết nhật ký, trong lòng em có biết bao nỗi niềm thầm kín muốn nói nhưng sao mỗi lần giở cuốn sổ nhật ký ra dường như mọi thứ trong đầu em trống rỗng, em không biết mình nên viết cái gì và viết như thế nào nữa. Thật kỳ cục phải không anh? vì em vốn là dân văn. rất thích viết văn, thích đọc thơ, và thích ngồi viết nhật ký. Đã bao lần em giở nhật ký ra ngồi hàng giờ mà không viết được gì rồi em lại gập sổ cất đi, ngày xưa khi yêu anh em thích viết nhật ký, kỷ niệm tình yêu của chúng ta đều được em ghi trong cuốn sổ nhỏ bé, em nói rằng sau này sẽ cho con chúng ta đọc để biết bố mẹ chúng yêu nhau như thế nào, đó sẽ là tài sản vô giá của anh và em, lúc đó anh chỉ mỉm cười và bảo em là ngốc nghếch.

Anh thân yêu!
Không biết ở nơi xa xôi ấy anh có nghe được tiếng em đang thì thầm với anh hay không? Có nghe được nỗi lòng của em và có đọc được những gì em đang viết hay không? Anh có thấy những giọt nước mắt đang lăn trên khóe mắt em hay không? Tại sao anh không về đây lau khô những giọt nước mắt ấy cho em? Tại sao anh cứ bắt em phải chờ, phải đợi anh? Tại sao hả anh? Lúc nào em cũng bị bủa vây bởi những câu hỏi ” tại sao? “. Lúc nào em cũng bị ám ảnh bởi quá khứ, cái quá khứ đau buồn mà em muốn quên đi. Đã có lúc em ước mình bị mất trí nhớ để không phải nhớ gì nữa, dể khỏi phải buồn, phải khóc, để chỉ biết em trong thực tại mà không hề biết những gì đã qua.
Đã hơn một năm rồi hôm nay em mới dám giở cuốn sổ nhật ký ra những kỷ niệm lại ùa về trong em, em thấy mắt mình cay cay. em lại khóc anh ạ! Em không thể xua đi cảm giác nhớ anh đang trào dâng trong em lúc này. Em đã từng có những giây phút sống trong hạnh phúc và cũng đã có những giây phút sống trong đau khổ.
Chúng mình quen nhau khi còn là sinh viên, anh là chàng trai của vùng trung du miền núi nơi quê cha đất tổ, em là cô gái của miền biển bên bờ Vịnh Hạ Long xinh đẹp. Hại người ở hai miền quê khác nhau gặp nhau khi cùng chung một xóm trọ. Anh hơn em hai tuổi nhưng người lớn hơn em rất nhiều, anh ít nói trầm lắng với vẻ ngoài khó gần. Ban đầu em chỉ tò mò không biết bên trong cái vỏ bọc ” khô cứng, lạnh lùng ” là con người như thế nào? Rồi em và anh thân nhau lúc nào không hay. Và con bé vô tâm như em giờ đã biết quan tâm đến người khác, đã biết thế nào là nhớ, và anh dường như cũng đã bớt lạnh lùng. Một buổi chiều khi đi học về anh nhẹ nhàng dúi vào tay em một lá thư. Em giở thư ra đọc. Thời gian như dừng lại. Mọi vật nín thở khi em nhìn thấy cuối thư có dòng chữ ” I want to say you are my love, I miss you ” Một cảm giác ngọt ngào mơn man trong trái tim yếu đuối của em. Em sung sướng đến nghẹt thở và chẳng thể nói lên lời dù có biết bao điều muốn nói. Tình yêu chúng mình lớn dần lên theo năm tháng, những buồi anh đón em đi học về hay những buồi tối thứ 7 anh và em nắm tay nhau đi dạo bộ, những hôm trời mưa sợ em nhớ nhà anh lại ngồi đánh đàn ghita và hát cho em nghe. Em yêu anh không phải vì anh là một người đẹp trai, ga lăng.tài hoa, em yêu anh bởi vì ngoài vẻ lạnh lùng là một trái tim đầy tình cảm và nồng ấm. Anh yêu em bởi cái tính cách nhí nhố, vô tư trẻ con và cả cái tính ngang bướng của em. Bên anh em nói rất nhiều, em cứ vô tư nhí nhảnh như một đứa trẻ. Anh nói ước mơ sau này của anh là ” được dẫn em va con đi dạo bộ trên những con đường của thành phố quê hương anh nơi anh sinh ra và lớn lên ” chúng mình sẽ yêu nhau mãi và ” anh sẽ ủ ấm cho em qua mọi mùa đông lạnh giá” những lúc đó em lại lép đầu vào ngực anh, một cảm giác âm áp vô cùng. Thời gian trôi đi kỷ niêm thật nhiều và tình yêu chúng mình dành cho nhau cũng ngày một nhiều hơn. Nhưng tình yêu chúng mình đâu có suôn sẻ khi gia đình anh kịch liệt phản đối tình yêu đó, gia đình anh liên tục thúc ép anh về nhà buộc anh phải xa em. Chúng mình đã đâu tranh để bảo vệ tình yêu ấy, anh và em quyết tâm tự gây dựng hạnh phúc mà không cần đến sự giúp đỡ của gia đình anh. Anh chấp nhận cuộc sống xa gia đình và xa em để đi kiếm tiền xây dựng hạnh phúc của chúng mình. Vì tình yêu, vì tương lại hạnh phúc em và anh phải xa nhau, em quay mặt gạt nước mắt tiễn anh đi trong niềm nỗi nhớ thương. Anh đi rồi nhớ anh bao đêm em không ngủ được, đêm đến em lại ngồi viết nhật ký về anh, đó là nơi em có thể gửi gắm tâm sự thầm kín và giải tỏa những nỗi nhớ mong trong em. Những trang nhật ký dày lên theo năm tháng, em đã ví chuyện tình chúng mình giống như thời chiến, anh là tiền tuyến còn em là hậu phương vững chắc của ạnh. Chúng mình xa nhau ba năm với biết bao nhớ thương, những lần gặp gỡ ngắn ngủi rồi lại bị rịn chia tay. Anh nói ” ráng chờ anh thêm một thời gian nữa, rồi sau này chúng mình sẽ có hạnh phúc mãi mãi ” em nhìn anh mỉm cười hạnh phúc. tin và hi vọng vào tương lai tươi sáng củ chúng mình.
Ngày anh trở về là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em, em ôm anh trong sự sung sướng, mọi nhớ thương bao năm dồn lại phút chốc vỡ òa vì thế em cứ ôm anh mà khóc, khóc như đứa trẻ phải xa mẹ bao ngày, đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc, của tình yêu, của niềm tin. Con đường hạnh phúc của chúng ta đã gần đến đích, chỉ chờ ngày anh nắm tay em bước lên xe hoa, ngày mà em sẽ gọi anh là chồng và anh sẽ gọi em là vợ. Em tin hạnh phúc sẽ mỉm cười với những ai biết yêu và chờ đợi, chúng mình sẽ cùng nhau xây dựng ngôi nhà hạnh phúc ở đó có anh, có em và cả những tiếng cười trẻ thơ nữa, em sẽ là người vợ, người me hiền dịu của anh và những đứa con, em đã tin vào giấc mơ thánh thiện đó. Em tin và ước mơ thật nhiều. Nhưng…………sao cái gọi là gần đến đích đó, cái gọi là giấc mơ thánh thiện đó lại xa vời đến thế? đúng vào lúc giấc mơ của anh và em sắp thành hiện thực thế mà tất cả lại vỡ tan. Một tai nạn khủng khiếp đã cướp mất anh ra khỏi cuộ
c đời em mãi mãi. Một thoáng im lặng…em gào thét trong đau đớn, giữa đêm khuya em lao ra đường tìm anh, em không tin rằng đó là sự thật, em không tin vào sự thật khủng khiếp đó, lúc đó dường như mọi cảm giác trong em bị tê liệt em không còn cảm nhận được cái lạnh tê tái của mùa đông, em cứ lao đi mà không biết mình nên đi đâu và tìm anh ở đâu, em chỉ biết đến khi chị em chạy theo kéo em lại thì em đã khụy ngã và 2 chị em cứ thế mà ôm nhau khóc.
Laị thêm một lần nữa em tiễn anh đi nhưng lần này là mãi mãi, em không được dự vào lễ tang anh bởi vì gia đình anh cho rằng em chính là nguyên nhân và là tội đồ của mọi chuyện. Em chỉ biết lặng lẽ đứng ở một góc xa nhìn theo đoàn người đang đưa anh đi, nếu lúc đó không có người giữ tay em lại thì em đã chạy đến để được ôm lấy linh cữu anh, để được nhìn thấy anh thêm một lần, thêm một lần nữa thội……
Xa anh em từ bỏ đi biêt bao thói quen hàng ngày, em lang thang trên các con đường để tìm lại bóng dáng anh, tìm lại lời hẹn ước năm xưa, vang vọng đâu đây vẫn lời anh nói ”anh sẽ dẫn em và con đi dạo trên con đường của thành phố quê hương anh…..” Em cứ quay cuồng bởi những miền ký ức xa xôi, đôi lúc nhớ nhó, quên quên, hình ảnh anh trong em lúc thì rõ nét, lúc thì mờ nhạt. Những buổi chiều đi làm về em lại thả mình trôi vô định vào dòng người để cho quên đi nỗi nhớ anh, đôi khi nhìn thấy những đôi yêu nhau em lại nhớ anh quay quắt lòng, nước mắt lúc nào cũng trực rơi…
Xa anh em không dám giở cuốn nhật ký ra để đọc và để viết, em sợ chạm vào những ký ức xưa, em cất giữ tất cả những tấm hình của anh mà không một lần em dám lôi chúng ra có cái gì nghẹn ức trong cổ họng em mà không thể nói được…
Xa anh đêm nào em cũng khóc và nguyện cầu cho anh, nguyện cầu cho tình yêu của chúng mình, 100 đêm em thức trắng đề khóc, em sợ bóng tối, sợ phải ngủ vì mỗi lần nhắm mắt lại là em lại mơ thấy giấc mơ kinh hoàng đó. Em sợ mưa, sợ mùa đông khi một mình phải chống trọi với cái rét mà không có anh bên cạnh để ủ ấm cho em. Rồi em lại sợ nước mắt, em không còn khóc được nữa, mọi cảm xúc đông cứng trong em. Giá như ngày ấy em không ích kỷ giữ anh cho riêng mình, giá như em tránh mối lương duyên này, mối lương duyên ngay từ đầu đã không được gia đình anh chấp nhận thì đâu có bi kịch ngày hôm nay. Em đã tự hói sao số phận lại trớ trêu với anh và em, tại sao không cho em được hưởng cái hạnh phúc em đáng được hưởng đó. Em đã mất hai phần ba tuổi thanh xuân để yêu và chờ đợi anh để rồi sự chờ đợi ấy chỉ là hư vô. Con đường chúng ta đã đi bây giờ còn lại riêng mình em, con đường hạnh phúc của anh và em sao lại xa đến thế, đến khi nào trái tim em mới bình yên trở lại , đến khi nào trái tim em mới thôi khắc khoải gọi tên anh. Em đã tự hỏi có phải cuộc đời em là một bản nhạc buồn không anh? Một bản nhạc toàn những nốt trầm và những dấu lặng. Em đã tự hỏi sao yêu anh em lại phải khóc nhiều đến thế, yêu anh em lại tốn nhiều nước mắt đến thế….
Một năm trôi qua kể từ cái ngày khủng khiếp đó, em ngồi một mình và suy nghĩ về những gì em đã trải qua, thật quá sức chịu đựng của em…….em đã không còn sự lạc quan, yêu đời như trước kia, em cũng không thể mở rộng lòng mình đẻ đón nhận tình cảm của bất kỳ ai. Đã có lúc em ước có một vòng tay để em có thể tựa vào khi buồn, vòng tay ấy sẽ mãi bên em, sẽ không bao giờ xa em, sẽ không bao giờ làm em thất vọng dù chỉ một lần. Đến hôm nay em mới dám giở lại cuốn sổ nhật ký, nhìn lại những tấm hình của anh, khuôn mặt anh tươi cười rạng rỡ bên em trong ngày anh bảo vệ đồ án tôt nghiệp, chúng mình thật đẹp đôi phải không anh? Em mỉm cười mà hai hàng lệ cứ tuôn trào làm nhòe đi tấm hình của anh và em. Lần đầu tiên khi xa anh em mới ngồi viết lại nguyên vẹn câu chuyện tình yêu của chúng mình, một câu chuyện cổ tích tình yêu thật buồn phải không anh?
Chiều nay trước dòng sông lặng gió, trước con sóng đang vỗ về lời yêu thương, em xin được lần cuối khóc cho một tình yêu, một lần cuối thôi để rồi em phải đặt dấu chấm cho câu chuyện cổ tích tình yêu ấy. Chúng mình đã phải trả giá quá nhiều được có nhau, để có được hanh phúc nhưng hạnh phúc đó mãi không nguyên vẹn. Tháng ngày yêu em là những tháng ngày bình yên nhất trong cuộc đời em, từng đó đủ để em vững bước đi tiếp dù trên con đường em đi không có bước chân anh.
Đêm về biển vẫn hát, lời hát của tỉnh yêu còn trong lòng em lời hát của biển như đang ngào thét hỏi tại sao? Em không thể trả lời, xa xa bóng anh đang nhòa đi……….
” Đêm đi qua sao tim buốt giá, cơn mưa đêm như cào sâu vết thương, đã có lúc tình mình ấm áp trong em cứ ngỡ một đời. Em yêu anh, yêu không hối tiếc, em yêu anh yêu bằng cả trái tim nhưng sao anh anh vội vàng ra đi, ra đi không chút tiếc thương. Đêm dài mình em bật khóc…………”

By dungnguyen219@yahoo.com.vn