Khi yêu một người nghĩa là bạn đã cho người đó quyền năng làm bạn đau khổ hay hạnh phúc.
Mình quen nhau lần đầu tiên là khi em vào bệnh viện vì cô bạn cùng phòng bị tai nạn, phải cấp cứu ở bệnh viện. Anh là bạn của người yêu cô ấy nên anh đi cùng.
Em nhớ lần đầu tiên ấy anh chở em từ bệnh viện về văn phòng em. Đoạn đường chẳng có gì là dài lắm nhưng nó thật đáng nhớ. Em muốn bắt chuyện làm quen với anh nhưng em lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Em đành vu vơ mấy câu tếu đùa anh thôi.
Lạ thật là sao em lại có 1 cảm giác rất lạ khi ấy nhỉ? Cái cảm giác đó cho em thấy rằng thật sự anh không phải là người xa lạ của em, rằng chúng ta sẽ thân thiết chứ không chỉ có thế.
Mình đã nói chuyện như thế bao lâu nhỉ? Có lẽ đấy là câu chuyện “Nghìn lẻ một đêm” và nó kéo dài tưởng như bất tận. Lần đầu tiên, em tìm thấy một người có hoàn cảnh gần giống em, tính cách gần giống em, hiểu em nhiều đến vậy và nhạy cảm đến thế. Lần đầu tiên, em nhìn thấy mình trong một người khác và thấy ấm áp khi có thể chia sẻ suy nghĩ của mình. Đối với anh, em có thật nhiều lần đầu tiên, nhiều đến nỗi em có thể kể tiếp câu chuyện của nàng Sê-hê-ra-rat xinh đẹp nữa. Em đã nghĩ và vẫn nghĩ rằng em tìm thấy tri âm của mình, và chưa giây phút nào em nghĩ mình sẽ yêu nhau, cho đến một ngày…
Một ngày mà em không ngờ anh lại nói rằng anh yêu em khi mà khung cảnh chúng ta đang đứng chẳng có gì lãng mạn cả. Nhưng anh biết không, em đã hồi hộp như thế nào khi nghe điều ấy và không biết từ bao giờ em mong chờ tin anh đến vậy.
Em không rõ lúc ấy trông em ngốc đến thế nào nhưng em biết rõ em không tin vào tai mình, không thể thở được khi nhận ra anh – người em dành trọn tình yêu. Bắt đầu từ khi ấy chăng… hay còn sớm hơn nữa, niềm hạnh phúc đến với em nhanh đến mức nghẹt thở. Em hạnh phúc với những yêu thương anh dành cho em, những cái nắm tay mỗi khi qua phố, những nụ hôn nồng nàn, những cái ôm xiết bất ngờ khi anh lặng im không nói.
Mỗi giây với anh là mỗi giây em trân trọng và nâng niu. Ở bên anh, em thấy mình nhỏ bé và cũng lớn lao. Ở bên anh, em thấy mình được chở che và che chở. Ở bên anh, em biết yêu thương con người hơn, yêu cuộc sống hơn. Anh không phải hoàng tử bạch mã mà con gái hay mơ, em cũng chưa bao giờ cần một hoàng tử như thế. Tất cả những gì em cần là anh, chỉ anh thôi.
Anh từng hỏi em: “Vì sao em yêu anh?”. Anh thật là ngốc! Vì sao ư? Nếu anh có đủ kiên nhẫn thì mỗi ngày em sẽ nói cho anh một lý do. Em yêu anh vì sao nhỉ?
Vì anh có thể ngồi nghe em nói hàng giờ đồng hồ.
Vì anh có thể nói cho em hiểu những suy nghĩ của chính em với một sự chính xác không ngờ
Vì anh nhắn em online chỉ để cho em thấy anh đang “ở 1 mình, rất cô đơn” 😀
Vì anh đan tay vào tay em ở bất cứ nơi nào chúng ta đến.
Vì cách anh càu nhàu trời mưa mỗi khi mình gặp nhau.
Vì sở thích kỳ cục của anh với ớt.
Vì em thích cảm giác ở bên anh, khi anh mệt mỏi ôm lấy em.
Vì anh nói em có mùi chả lá lốt!
Vì anh nói ở bên em anh thấy cuộc sống không chỉ đáng sống mà còn rất tuyệt vời, vì anh bình yên khi bên em.
Vì hơn cả nàng Sê-hê-ra-rát, em có thể kể mãi không dứt vì sao em yêu anh.
Lần đầu tiên cho đến lúc này, một con bé tự do như em muốn lập gia đình, và người em muốn trao cuộc đời chính là anh. Lần đầu tiên, con bé ghét nấu ăn như em, muốn học nấu ăn để làm một người vợ, người mẹ tốt. Bao nhiêu lần anh nhỉ, bao nhiêu lần mình nói đến ngôi nhà trong mơ và những đứa trẻ? Bao nhiêu lần anh nắm tay em đi dạo trên con phố và ước có thể đi mãi như vậy? Bao nhiêu lần tay anh tìm tay em trong những cơn mưa tầm tã? Bao nhiêu lần? Em không đếm được và cũng không muốn đếm. Anh chưa bao giờ biết, em cũng như những cô gái khác, muốn người yêu chiều chuộng mình, nhưng em không đành lòng khi thấy anh vất vả. Em không hay đòi hỏi và cũng không thích đòi hỏi. Bởi vì, hơn cả những món quà, anh luôn quan tâm đến cuộc sống của em, luôn chia sẻ với em. Và em hạnh phúc vì điều đó.
Và không biết từ bao giờ, em đã cho anh quyền năng làm em hạnh phúc và đau khổ. Bởi một ngày, em biết trái tim anh còn có người con gái khác. Em không muốn tin cũng phải tin, em không chấp nhận không được. Và người đó không ai khác, là người yêu cũ của anh. Em đau lòng, mất hồn và thấy tâm hồn mình bị đày dưới địa ngục. Em vẫn cười, vẫn nói với bạn bè, đồng nghiệp nhưng khi đêm xuống chỉ có em, bóng đêm và nước mắt. Anh chấp nhận chia tay, và chấp nhận mọi điều như thể anh đã trót theo thì giờ phải theo tiếp. Anh ra đi, đi khỏi cuộc đời em.
Ngày gặp anh lần cuối, em không khóc được, nước mắt nuốt ngược và nỗi đau lặn vào trong. Em không nhận ra em nữa, cuộc sống trở nên nhàm chán và đầy những khổ đau. Vì đâu đâu, em cũng thấy bóng hình anh, mỗi con phố, mỗi sự việc đều khiến em nghĩ đến anh. Nhiều người đến với em, nhưng em không sao quên được anh. Em không muốn, nói đúng hơn là chưa muốn quên.
Em để anh của ngày xưa trong lòng để giúp em xóa bớt nỗi đau anh của hiện tại gây ra.
Em để kỷ niệm chảy tràn trong lòng để lấp đầy khoàng trống trái tim em hiện tại.
Em yêu anh nhiều đến mức em cũng ngạc nhiên. Vì bây giờ nếu anh hỏi em vì sao em yêu anh. Em sẽ chỉ nói rằng vì anh là tất cả những gì hòa hợp và trái ngược với em cả về thể xác lẫn tâm hồn. Bởi vì em luôn biết em yêu anh vì những gì anh có, bởi vì em yêu gió. Vì dù bản thân em cũng là một cơn gió, nhưng em sẵn sàng đổi tự do của mình để cả đời yêu anh!
Em yêu anh bởi vì anh là người duy nhất khiến em biến mất và tồn tại mãi mãi trong vũ trụ này.
Qua bao sóng gió, bây giờ chúng ta lại về bên nhau, em không muốn chúng mình lại lạc nhau lần nữa đâu anh ạ. Không
cần anh hứa anh sẽ mãi yêu em, chỉ cần 1 cái nắm tay, 1 nụ hôn là hơn tất cả hàng ngàn lời hứa rồi anh!
“Dù có gió mưa tơi bời, dù có sóng cao ngất trời, ôi tình yêu trao cho anh năm tháng không bao giờ phai, mình dắt nhau đi cuối trời, mình sẽ bên nhau suốt đời, thế gian đổi thay vẫn yêu anh hoài…”
(By Yellow_rose)