Ba kính yêu của con!
Mới đó mà đã 5 năm, 5 năm rồi Ba con mình chưa nói chuyện cùng nhau. Lần cuối cùng con nói chuyện với Ba, là ngày tổng kết năm học Ba nhỉ. Con nhớ hôm ấy, khi con khệ nệ mang phần thưởng về nhà, con thật xấu hổ vì Ba không cho con cất mà bắt phải trưng ra cho mọi người biết. Con ghét Ba sao mà khoe khoang thế, có gì đâu mà……………Con có nghĩ được đâu đó là niềm vui vô cùng to lớn của Ba, có biết đâu mỗi khi nhìn những tấm bằng khen đó là bao nhiêu giọt mồ hôi của Ba rơi nhiều hơn trên đồng ruộng. Buổi tối ấy khi con thu dọn sách vở để chuẩn bị kỳ nghỉ hè cuối cùng, chứ lên lớp 12 rồi chẳng rỗi mà chơi. Ba nhẹ nhàng đến gần, xoa đầu con, vò tóc con, véo mũi con, ……………như thể con vẫn còn là con bé ròm nhỏ xíu của Ba. Thể rồi Ba vội lên rấy ngay trong đêm cho kịp buổi cày sáng mai. Còn con thì đi ngủ sớm mong ngày mai Ba về để được lên rấy cùng Ba. Một giờ sau, khi con chỉ kịp mơ giấc mơ ngày mai trên cánh đồng xanh ngát mía, nơi mà hè năm nào con cũng lạc, cũng khóc đợi Ba dắt về. Trong giấc mơ con nghe nhiều tiếng khóc, có tiếng khóc của nhiều người , có cả tiếng khóc con. Có biết đâu tiếng khóc ấy là tiếng khóc thật bởi từ bấy giờ con đã lạc mất Ba, vĩnh viễn……………Nhà có sáu anh chị em, con giống Ba nhất, nên cứng cỏi và gan lỳ nhưng dễ xúc động.
Ba ạ! lúc ấy là 10h đêm rồi, Ba nằm xuống cách nhà 10 cây số, giữa con đường toàn cát, hai bên là rừng bạch đàn xanh vút mênh mông. Ba của con ngày thường cao lớn và vĩ đại thế, sao lúc đó con thấy người thật nhỏ bé. Mọi người đưa Ba về, Ba nằm ngủ ngon thật, Mẹ và anh em con chẳng ai khóc cả, mọi người rất ngạc nhiên. Rồi thì mọi việc cũng xong, cuộc sống phải tiếp diễn. Chỉ có trái tim Mẹ và chúng con không đập đều như trước nữa.
Vợ yêu của Ba, người Mẹ đáng thương cảu chúng con vẫn bước trên con đường người đã cùng Ba đi đến 40 năm qua. Những khi đêm về, con vẫn thấy Mẹ bên bàn thờ Ba, lau khung ảnh, thắp nén hương và bần thần đến lạ. khoảnh khắc ấy con lại thấy Ba ngồi 1 mình bên chiếc ghế gỗ, khói thuốc bay theo từng giấc mơ xanh đỏ của con. Thỉnh thoảng con biết Mẹ vẫn 1 mình ra thăm Ba, bên nấm mộ vô hồn Mẹ chia sớt cùng Ba nhữgn câu chuyện như ngày xưa cũ. Cuộc sống cuốn chúng con vào vòng xoay nghiệt ngã, đôi lúc quên đi mình từng có Ba. Hai anh con đã có gia đình Ba ạ, mới đây thôi, lũ vịt chúng con vẫn làm vẫn học, hiếm khi nào đông đủ gặp nhau. Chỉ có tết nhà mình vui lắm, vẫn như năm nào còn Ba. Con đã có người yêu Ba ạ, anh ấy giống Ba đến lạ kỳ. Con gặp anh ấy trong ngày giỗ Ba năm ngoái, con yêu anh ấy vì anh ấy làm con nhớ Ba, con yêu anh ấy vì con yêu Ba.
Ngày trước Ba bảo khi con lớn lên, có người yêu rồi Ba sẽ gỡ rối cho con, Ba sẽ lấy công là trà với rượu, của thằng rể nào tốt số lấy bé ròm của Ba.
Không có Ba, con không dám tìm một người để nũng nịu, để thút thít nhỏ to, con sợ người ta sẽ làm hình ảnh Ba của con mờ nhạt. Con luôn khao khát lại một lần được gọi Ba, một lần thôi. Con thật có lỗi khi gọi Ba người khác là Ba, con thật có lỗi khi dựa vào vòng tay người khác, con có lỗi với Ba. Từ ngày Ba đi, đêm nào con cũng học muộn, đêm nào tập vở con cũng ướt đẫm nướt mắt, từ bàn học nhìn lên khung ảnh, Ba vẫn mỉm cười ấm áp mà sao lòng con nặng trĩu. Đến bây giờ, bất cứ hìhn ảnh nào của người Cha cả thực và ảo con bắt gặp đều khiến con nức nở vì nhớ Ba. Con không dám lên thăm Ba nữa, vì con sợ, mỗi lần đi là con chỉ muốn đào cả gạch, cả đá và bao nhiêu thứ trong lòng đất lên để tìm Ba, để được chạy đến bên Ba, để nói với Ba rằng con thương Ba lắm. Con sợ những giọt nước mắt rơi trên nấm mồ, giọt nước mắt của những điều chưa nói và những việc chưa làm, những điều mà con chỉ ước giá như còn có Ba bên cạnh, giá như và giá như…………………..
Thật muộn màng phải không Ba, đến ngày của Ba rồi con vẫn ước giá như, giá như đừng có những giọt nước mắt rơi trên nấm mồ……………………..
(By dautien_vaduynhat from vnthutinh.com)