Cảm ơn anh !

Em và anh quen nhau như thế nào nhỉ? Là em tạo ra sự kết nối giữa hai chúng ta. Em đã nhắn tin cho anh khi tâm trạng không được vui, chỉ là ngẫu nhiên thôi, em không hề nghĩ là anh sẽ nhắn tin lại. Chúng mình bắt đầu nói chuyện. Lúc đầu anh nói dối là đang chuẩn bị kết hôn. Em chúc phúc cho anh và không nhắn tin cho anh nữa. Nhưng anh lại nói chỉ đùa thôi. Qua cách nói chuỵện em đoán được quê của anh rồi nhận là đồng hương. Anh nói ghét sự lừa dối, nghĩ em đã biết anh và muốn trêu anh. Em đã phải nói rất nhiều lần em không hề biết anh là ai, liệu anh có muốn nói chuyện với một người không quen biết? Anh đồng ý làm bạn với em. Em uống cafe không ngủ được, nhắn tin cho anh lúc 4h sáng. Anh nói chuyện với em đến 6h rồi bắt đầu một ngày mới. Tần suất chúng mình nhắn tin cho nhau tăng dần. Em tâm sự với anh mọi chuyện vui buồn. Anh cho em những lời chia sẻ động viên, khích lệ. Em không có anh trai, muốn anh là anh trai của em. Anh đồng ý. Từ gọi nhau là bạn bè, chúng mình chuyển sang gọi anh em.

Có anh trai thích thật nhưng cũng phiền lắm. Anh hay cằn nhằn chuyện em đi ngủ muộn. Em vui lắm vì ngoài người nhà, anh là người đầu tiên lo cho sức khỏe của em. Anh bắt em phải đi ngủ từ 23h, quy định chỉ nhắn tin ban ngày thôi vì nếu nhắn tin tối thể nào em cũng kéo dài cho đến ít nhất là 1h sáng. Em luôn là người phá bỏ mọi quy định của anh. Chỉ cần em năn nỉ là anh thuận theo ý em ngay. Ngốc thật đó. Nhưng em đã thích tên ngốc này tự lúc nào không biết. Cảm giác không thể sống thiếu được dần xuất hiện trong em. Nhắn tin với anh hàng ngày trở thành thói quen không thể thiếu, giống như hít thở không khí, phải ăn, phải uống để duy trì sự sống vậy. Ngày nào không được nói chuyện với anh là em thấy ngày hôm ấy thật dài.

Cứ nhắn tin qua lại như thế, chúng mình từ anh em đã chuyển sang “vợ-chồng” từ lúc nào không biết. Những câu nói yêu thương, tình tứ mà chỉ những người đang yêu mới gửi cho nhau xuất hiện nhiều dần trong tin nhắn của chúng mình. Anh gọi em là đồ ngốc. Em thích anh gọi em như thế. Em chỉ muốn làm cô bé ngốc vô tư, yêu đời, không lo sợ gì cả. Và em cũng gọi anh là chồng ngốc. Khi anh đề nghị chúng mình gặp nhau lần đầu tiên em đã từ chối vì em “muốn vợ chồng mình cũng gặp nhau tình cờ như ngẫu nhiên liên lạc qua lại vậy”. Khi em muốn nghiêm túc yêu anh, anh đã kể ra rất nhiều tật xấu của anh và muốn em tránh xa anh, muốn em quên anh.

Anh muốn chúng ngừng không nói chuyện trong một thời gian, để xem cảm giác của hai bên. Em không suy nghĩ gì cả đồng ý ngay nhưng giây phút đó em đã hối hận. Em cứ tưởng em sẽ chịu đựng được ít nhất là 1 ngày nhưng với ý nghĩ không được nói chuyện với anh đã khiến em không làm được gì cả. Kết quả là ngay buổi tối hôm ấy em đã nhắn tin thông báo đầu hàng. Khi anh muốn chúng mình gặp nhau lần 2 em đã bị anh thuyết phục và đồng ý mà không biết rằng sau khi gặp nhau em sẽ không được nói chuyện với anh nữa.

Thư tình: Cảm ơn anh!, Bạn trẻ - Cuộc sống, Thu tinh, bao, cam on anh, lua doi, yeu anh, quen anh, xa anh, tinh yeu, em yeu anh, thu tinh cho anh, thu tinh hay, thu tinh yeu, chuyen tinh yeu

“Chồng ngốc à, cảm ơn anh” vì anh đã chấp nhận nói chuyện với một người lạ mặt là em. Nhờ có anh mà em thấy yêu đời hơn. Chắc anh không thể nghĩ là những câu nói tưởng như bình thường của anh đã tiếp thêm sức mạnh cho em đâu. Chỉ cần thấy điện thoại báo tin nhắn đến là khóe miệng em tự nhiên cong lên, ai cũng nói thời gian em nói chuyện với anh em cười nhiều hơn trước. Em phải chịu thiệt thòi, bị người khác làm tổn thương nhưng chỉ cần nói chuyện với anh là mọi nỗi buồn tan biến hết. Anh muốn em quên anh. Em không muốn.

“Chồng ngốc à, cảm ơn anh” vì anh đã làm em khóc. Em rất ghét phải khóc. Em còn nói ghét ai làm cho em khóc. Anh là người con trai đầu tiên làm cho em khóc nhưng là khóc vì cảm động, vì hạnh phúc. Là em quá nhạy cảm đúng không? Anh hỏi em sao có thể khóc vì một người không quen biết? Em chỉ có thể nói vì đó là em. Chỉ cần có người quan tâm em một chút thôi cũng làm em khóc vì xúc động. Em không thể ghét anh. Anh làm em khóc khi người thân của em rời xa thế gian này, anh an ủi em, nhắc em còn phải lo ôn thi nữa. Anh làm em khóc khi anh muốn chúng mình không tiếp tục nói chuyện và muốn em quên anh. Vì anh mà em phải khóc. Anh muốn em quên anh. Em không muốn.

“Chồng ngốc à, cảm ơn anh” vì anh đã cho em được nói câu em yêu anh lần đầu tiên, ép em phải nói ra tình cảm dành cho anh mà em muốn giấu trong lòng thôi để níu kéo anh. Khiến em nói cho anh rằng em không phải cùng quê với anh. Em đã nói dối anh. Không nói ra cũng được mà, nhưng em đã yêu anh đến mức không muốn tiếp tục nói dối anh. Anh muốn em quên anh. Em không muốn.

“Chồng ngốc à, cảm ơn anh” vì anh đã khiến em không trốn tránh, quyết tâm gặp anh. Em đã đến chỗ hẹn nhưng thấy gặp nhau như thế này cứ như trong phim vậy, thật nực cười. Vì thế em không đứng yên một chỗ mà cố tình chạy đi chỗ khác. Nhưng khi anh giận em, nói sau này không muốn nói chuyện với em nữa, em gọi điện anh không nghe máy em đã rất lo lắng và sợ. Em hạ quyết tâm phải gặp được anh và chúng mình cuối cùng cũng gặp được nhau. Cái cảm giác sợ mất đi một người mà em đã trải qua tối hôm ấy là anh đem lại cho em. Vì sợ mất anh em đã gặp anh dù sợ nếu gặp rồi anh sẽ thất vọng về em và không nói chuyện tự nhiên được như trước. Anh muốn em quên anh. Em không muốn.

“Chồng ngốc à, cảm ơn anh” vì anh đã cho em biết em có thể kiên nhẫn nhiều như thế. Sau cái lần gặp nhau đầu tiên và có thể là lần cuối cùng ấy, anh không nói chuyện với em nữa. Ngày nào em cũng nhắn tin và gọi điện nhưng anh không hề trả lời. Hy vọng rồi lại thất vọng, trong lòng em khó chịu đến ngạt thở. Và khi em quyết định đây sẽ là lần gọi cuối cùng thì bên kia bắt máy. Em đã rất vui nhưng đó không phải là anh. Anh đã không dùng số này nữa. Em bắt đầu tìm cách quên anh nhưng không quên được. Em quyết định sẽ kh
ông quên anh. Anh muốn em quên anh. Em không muốn.

“Chồng ngốc à, cảm ơn anh” vì anh đã giúp em càng khẳng định thêm không có bữa tiệc nào là không tàn, chỉ là sớm hay muộn thôi. Và yêu một người không khó nhưng để quên một người thì không đơn giản chút nào. Anh muốn em quên anh. Em không muốn.

Chồng ngốc à, em yêu anh-một tình yêu không có những cái nắm tay, những cái ôm, những nụ hôn ngọt ngào… Có thể như anh đã nói, tình cảm giữa chúng mình không phải là tình yêu, chỉ là cả hai tự ảo tưởng rồi ngày càng lún sâu mà thôi. Rằng không ai là không thể sống vì thiếu ai đó được… Anh không muốn nói chuyện với em nữa. Em không trách anh. Có lý do gì để trách anh chứ. Em không muốn quên anh. Không bao giờ muốn quên anh… Em mãi yêu anh, ký ức đẹp của em!

bietthutaodo112@gmail.com