Gửi ML !!!
Đã gần mười năm, kể từ ngày mình biết và nghĩ chơi với nhau rồi lại chợi lại với nhau rồi ML nhỉ! thật là lạ, đã lâu như vậy rồi kể từ ngày anh tự dưng không chơi với em nữa, tự dưng bỏ em.
Anh biết không, lúc mà ML không vào nhà em nữa đó, em khóc và buồn lắm, nhưng em cũng tự nói với lòng “rồi sẽ quên nhanh thôi, 2 ngày, 3 ngày, cùng lắm thì là 2 tháng em sẽ lại quên anh”. Anh đã chẳng nói gì cả mà cứ thế nghĩ chơi với em, em cứ nghĩ rằng tại em không tốt, tại em còn con nít quá hay vì ở bên cạnh em anh không được vui nên anh mới ra đi. Em đã rất đau lòng anh biết không?
Suốt thời gian dài, dù chỉ là vô tình gặp anh trên đường em cũng chẳng đủ can đảm ngẩng mặt lên nhìn anh vì em sợ, em sợ em sẽ nói những điều không nên nói,hỏi anh tại sao lại rời xa em, em sợ em sẽ làm những điều không nên làm, em sợ em sẽ khóc trước mặt anh…em thực sự rất sợ.
Đôi lúc em đã khóc, khóc rất nhiều, khóc vì nước mắt không biết vì sao lại rơi ra nhiều đến thế. em đang cố gắng không suy nghĩ nhưng em không thể nào điều khiển được mình , càng không muốn nghĩ thì lại nghĩ đến nhiều hơn. Anh có thế, Cái cách mà anh đối xử với người khác đôi lúc cũng tàn nhẫn lắm anh không? Nhưng em không có quyền trách anh mà vì đó là cuộc sống của anh, vì đâu có có khi nào em tồn tại trong suy nghĩ của anh đâu? Có khi nào bất chợt anh nhớ đến em đâu? Nếu có anh đâu có vô tình đến mức, có lúc em mơ thấy anh rồi cố tình nhắn tin hỏi anh, mà anh không hề phản hồi lại
Nghĩ lại hồi đó, Ngày biết anh, em như một đứa trẻ không biết gì cả, kể cả cái gọi là hạnh phúc. Rồi Anh mang cho em rất nhiều thứ, niềm tin, hi vọng, tự tin, và cả cái gọi là hạnh phúc. Anh là mối tình đầu trong sáng, đẹp hơn cả cổ tích, khiến bạn bè em ai cũng mừng cho em khi sau này em tâm sự, kể lại. Chưa có ai vô tình, kỳ cục như anh, chưa có ai chửi em và đối với em thất thường như anh, nhưng cũng chưa ai cho em nhiều … như anh, anh cho em nhiều hơn cả một nụ cười, là hạnh phúc, hạnh phúc từ tận trái tim, là sự bình yên, và cả niềm tin nữa ….
Anh có biết không, có đôi lúc những lời nói vô tình, gần như vô tâm, vô cảm của anh làm Em phải khóc và buồn lắm. Em từng nói với mình hãy quên đi những gì không thuộc về mình, đừng nghĩ gì về con người đã là quá khư đã không hề có tình cảm gì, thậm chí cũng không trân trọng tình cảm của mình. Hãy quên đi, hãy đừng nghĩ nữa. Nhưng sao em cứ nghĩ về anh. Càng nghĩ, em càng thấy buồn và ghét , giận em ghê lắm. Vì em biết em như thế là không đúng, không phải với em với ….nhiều người.
Và rồi em nhớ ….có ai đó ngừoi ta nói… Có những nỗi đau khi anh gây ra cho người khác, anh không biết nhưng anh cũng tự hiểu rằng: lời nói không là khói nhưng làm khóe mắt cay cay, lời nói không là dao nhưng sẽ đâm chết một ai đó không có vết máu. Và buồn thì có buồn nhưng Em chẳng bao giờ trách cứ ai, vì ……do em thôi mà.
Mắc cười lắm, em lại tự cho mình cái quyền qua lại với anh, hẹn hò, rủ rê anh đi chơi chung với em. Lần đi qua BH đó, em nghĩ chỉ 1 lần đó thôi, cũng sẽ là lần cuối trong đời… em sẽ không phiền anh, không như thế nữa, và em chỉ là muốn lưu giữ cho mình 1 cái gì đó đẹp đẽ nhất về anh trong đời, nụ cười anh, ánh mắt anh, là cái cảm giác bình yên đến kì lạ khi được đi bên anh….
Nhưng rồi lòng người thường tham lam, em cũng vậy không chịu dừng lại, em lại rủ anh lên bạn em chơi. Em nghĩ đó là lần vui nhất đối với em từ ngày anh nghỉ chơi với em đó. Em được ngồi cạnh anh và hạnh phúc nhiều lắm khi nhìn anh vui với bạn em, như em đã nói đó, lúc đó em thiệt muốn ôm anh ghê.
Nhưng em tự nói à “stop”, em không phiền anh nữa (như đã nói trong gmail gửi anh đó). Vì như thế đã quá vui và hạnh phúc, em nên cho mình giới hạn và phải tự thỏa mãn với mình, nên em cố tập trung làm việc, Ban ngày lao đầu vào công việc, không có lấy một phút dành cho bản thân để đừng nghĩ về anh, nhưng khi tối đến, thỉnh thoảng sau vẫn cứ nghĩ về anh, cứ mơ thấy anh. …..hư…. Thật kỳ lạ, em đã không nghĩ về anh mà!!! Em không biết phải làm thế nào, để quên anh, quên cái gì đó nhưng không phải là phũ phàng….
Anh à, đến giờ em biết rõ, dù em có gần anh, có gặp mặt,có tiếp xúc với anh hay không đi chăng nữa thì em cũng sẽ không quên được anh, cũng sẽ không thể không nghĩ về anh
Trong em, anh là vẹn toàn nhất, tình cảm em dành cho anh là mãi mãi, có thể anh là người anh, người bạn hay là người mà em yêu thương đầu tiên và duy nhất, hay là thế nào đi nữa thì em vẫn muốn nghe, muốn thấy anh lúc nào cũng tốt cũng đẹp như những gì em đã nghĩ đã thấy. ML nè, anh hãy hứa với em là anh nhất định sẽ luôn bình an, luôn là người lạc quan, chuẩn chạc nhé. Em không muốn ai đó nói anh là người không có định hướng, ham chơi hay gì đó …không tốt. Nếu anh có thể làm thế, em hứa là em sẽ không phiền anh nữa, không bắt anh phải đọc mấy lời vớ vẫn này nữa.
Vậy nha, nếu không muốn em “ghét” anh suốt đời, “phiền” anh suốt kiếp thì anh phải luôn bình an, hạnh phúc, lúc nào cũng lạc quan, tươi tắn, thoải mái nha. Được không?
Thời gian qua, lúc nào em cần anh, đều có anh, tuy là chỉ lạ bạn của em, nhưng anh cũng rất nhiệt tình, hòa đồng và hết mình, lúc em điện thoại là anh tời, …. em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất.Và …với con người “đừ” như em thì như thế là quá đủ rồi. Em cảm ơn anh.
Mấy ngày nay, tự dưng em lại điện thoại phiền anh nữa. Anh đi tiếp khách, đi chơi với bạn anh mà em cứ điện thoại anh. Em biết anh bực mình lắm, đúng không? Nhưng anh không nói, mà vẫn trò chuyện với em. Em hiểu chứ, đàn ông khi ngồi vào bàn với bạn là cần sự thoải mái, tự do, không thích bị điện thoại, bị quấy rầy. Anh biết, em biết điện thoại cho anh sẽ làm anh bực bội nhưng em vẫn điện thoại anh, anh biết vì sao không? Vì em không muốn anh cứ ngày nào cũng la cà, nhậu nhẹt.
Em biết đã làm anh phiền và bực bội lắm. Nhưng vì lịch sự nên anh không thẳng thắn với em thôi. Đúng không??? Em không biết nói gì. Chỉ biết xin lỗi
anh thôi.
Em sẽ cố không nhiều chuyện, không xen vào chuyện của anh nữa.
Vẫn như thế, em muốn anh luôn vui tươi, lạc quan.
Em xin lỗi và cảm ơn anh tất cả!!!
vnthutinh.com