Thư cuối gửi em

Em yêu! Vậy là đã hơn 3 năm qua anh đã không gặp lại em, đó không phải là một khoảng thời gian dài trong cuộc đời con người nhưng đó là khoảng thời gian chờ mong mà anh yêu em tha thiết nhất. Anh cũng không thể giải thích chuyện của anh cho em hiểu nhưng tình cảm của anh dành cho em sẽ luôn thắm nồng theo thời gian, ngay cả lúc em về nơi ấy anh vẫn mong một ngày nào đó em sẽ về bên anh, nhưng những hi vọng mong manh của anh chỉ làm cho con tim anh héo mòn theo năm tháng mà thôi.

Nhớ lại ngày nào anh và em cùng chăn trâu cắt cỏ bên sông, những bãi cỏ trải rộng ra như tấm thảm được dệt bằng màu xanh của đất trời bên bờ sông quê mình dưới ánh nắng chiều ngước nhìn lên bầu trời cao trong xanh vời vợi. Nhìn những con diều lo gió vi vu thổi những giai điệu của đồng quê anh và em say sưa cắt những ngọn cỏ xanh non trong vương quốc của chúng mình, lúc đó trông chúng ta thật hồn nhiên và ngây thơ phải không em? Trong nét thơ ngây ấy anh đã cảm mến em rồi. Mùa hoa cỏ may năm ấy em ngắt từng bông tặng anh, đó là món quà đầu tiên anh nhận được từ một người con gái. Không hiểu sao lúc đó nhìn những bông hoa cỏ may không hương sắc kia lại đẹp đến vậy. Những buổi chiều lùa đàn trâu về đi trên bờ sông quê mình anh hiểu rằng “anh đã yêu em… cuộc đời anh không thể thiếu em…”.

Con sông là nơi ta hò hẹn, gặp gỡ, cũng là nơi chia cách chúng ta. Đã có bao người yêu nhau nhưng không thể cùng nhau hưởng hạnh phúc trăm năm. Chiều chiều nhìn sang bên ấy anh ước rằng anh sẽ là người đưa em sang sông về bên anh mãi mãi.

Những buổi chiều đi học về, bước trên con đường làng, con đường phủ đầy lá vàng rơi gom nhặt những kí ức lấm lem thời thơ dại của anh và em. Những làn gió thoang thoảng, âu yếm, vỗ về lùa lên mái tóc làm tung bay trông em thật rạng rỡ.

Hôm nay anh trở về mái trường xưa, nơi chúng ta từng học, nhìn cảnh vật vẫn như ngày… Vẫn hàng cây, vẫn chiếc ghế đá, vẫn hàng phượng ấy nhưng anh cảm thấy nó thiếu thốn một điều gì đó rất lớn như đang xiết chặt con tim anh. Nhìn ra gốc cây bằng lăng em còn nhớ không? Gốc cây mà chúng ta từng hẹn hò. Nhìn ngôi trường vắng lặng mà lòng anh càng thêm cô quạnh. Ngồi trên chiếc ghế đá ngày nào chúng ta còn bên nhau giờ đây sao mà lạnh lẽo đến vậy. Trên cây bằng lăng, những bông hoa đã cuối mùa nhưng vẫn còn vương vấn những hoài niệm cũ phảng phất màu tím của sự chờ đợi nhớ nhung trong li biệt. Ôi! Cái màu tím đã làm cho anh xôn xao như níu kéo, như muốn vứt bỏ tất cả để trở lại với những ngày xưa yêu dấu. Giờ đây trong cái thế giới vô hồn và lạc lõng của cuộc đời khi mà anh đã mất em mãi mãi chợt một bông hoa bằng lăng rơi vào lòng anh, đóa bằng lăng như nhòe đi trong mắt anh ẩn hiện trong đó những hình ảnh cuối cùng của đời học sinh đang ùa về.

Ngày đó chúng ta còn là những cô cậu học trò hồn nhiên với những ước mơ thật trong sáng. Đã có lần chúng ta đã nói về tương lai của chúng mình, em ước mơ sau này sẽ trở thành cô giáo để dạy những đứa trẻ nghèo ở quê mình. Anh sẽ trở thành một kĩ sư nông nghiệp để giúp bà con quê mình có cuộc sống ấm no hạnh phúc hơn. Nhưng anh cũng tự hỏi lòng mình rằng, trong tương lai kia sẽ có cả anh và em hay không? Anh biết rằng xung quanh em có rất nhiều người bạn trai khác, họ có thể tạo dựng cho em một cuộc sống hay một tương lai thoải mái trong giàu sang, nhung lụa còn anh anh chỉ có một tình yêu tha thiết, chân thành dành cho em mà thôi. Trái tim anh đã trao trọn về em tự lúc nào rồi, phải chăng thời gian trôi qua đã khiến lòng người thay đổi? Phải chăng nó cũng như dòng sông quê mình êm đềm trôi lững lờ bên đục bên trong, bên lở bên bồi? Chỉ còn lại mình anh trong nỗi cô đơn với vết thương lòng không gì hàn gắn nổi.

Đã có lần anh đem hết can đảm để nói với em rằng “cuộc đời anh không thể thiếu em, hãy về bên anh em nhé” nhưng tại sao đứng trước em anh không thể nói lên lời. Anh biết bây giờ đã là quá muộn để nói những lời đó. Anh không muốn gây sự xáo trộn trong cuộc sống của em, nhiều lần anh cũng muốn quên em đi nhưng càng muốn quên thì nỗi nhớ em càng thêm tha thiết. Tại sao trong suốt thời gian qua em không trả lời anh? Thà rằng em cứ ruồng bỏ anh một cách đau đớn nhưng tại sao em lại im lặng? Anh cũng không trách em đâu, anh cũng không muốn níu kéo làm chi khi tình yêu của đôi ta đã lùi xa vào dĩ vãng. Nhưng đây cũng là lá thư cuối cùng mà anh gửi tới em. Anh vẫn phải đi tiếp con đường mà anh đã chọn mà không có em, mặc dù nó có cay đắng, có cô quạnh, có vấp ngã nhưng anh sẽ đứng lên và đi tiếp. Em hãy nhớ rằng dù ở nơi đâu vẫn có một người lo lắng cho em, nhìn em được hạnh phúc là anh mãn nguyện rồi.

Chúc em hạnh phúc!

viloiphuong@gmail.com

vnthutinh.com