Hôm nay trời lại mưa, những cơn mưa vào thời điểm này là điều mong ước của nhiều người. Nhưng với em, em không mong đợi cơn mưa đến. Nghe tiếng mưa, em cảm thấy lòng mình cô đơn và trống trải, nỗi nhớ anh cứ thế ùa về những giọt nước mắt bấy lâu nay vẫn kìm nén thì hôm nay theo mưa mà vỡ òa…
Anh đã lặng lẽ rời xa em, để lại em một mình với vô vàn câu hỏi thắc mắc cảm giác hụt hẫng, cô đơn, nhớ nhung và tổn thương. Em đã dành cho anh những tình cảm thật và trong sáng, tình yêu ấy đã có những lúc thật đẹp phải không anh?
Sao anh im lặng thế? Phải chăng anh đã thay đổi? Anh im lặng không cho em biết rằng anh còn yêu hay không? Nhìn lại những gì đã qua và cho đến bây giờ anh không nói anh sẽ tiếp tục hay dừng lại? Em không biết tình yêu ấy có còn tồn tại trong anh hay không?
Em đã nói với anh thật nhiều và có lẽ những lời em muốn nói với anh sẽ không bao giờ hết. Trước sự im lặng của anh em đã nhiều lần đoán già đoán non, anh đã hết yêu em chăng? Có lẽ anh vẫn còn yêu? Mà có lẽ anh đã thay đổi…
Yêu anh thật nhiều nhưng em vẫn nói lời chia tay bởi em mong nhận được sự níu kéo từ anh, thế nhưng anh không níu kéo cũng không đồng ý. Anh im lặng… Thái độ im lặng mà không nói một lời nào ấy của anh khiến em rất sợ! Sự im lặng ấy đôi lúc khiến em như phát điên lên vậy! Anh có biết không?
Em hứa với anh sẽ quên, sẽ từ bỏ sẽ dừng lại sẽ không tiếp tục yêu anh nữa… Nhưng em đâu có thực hiện được. Lý trí em càng cố gắng quên thì trái tim em lại càng nhớ! Sau những tháng ngày im lặng, thì hôm nay anh đã nói cho em suy nghĩ của mình “Anh muốn níu kéo em nhưng lại sợ làm em khổ, anh không đủ tự tin anh không biết phải làm thế nào. Anh thấy rất khó để quyết định…” Em nên nghĩ anh là người như thế nào đây? Anh tham lam? Anh ích kỷ? Anh tàn nhẫn với em quá! Có cần thiết phải cư xử như thế không anh? Giá như anh nói anh đã hết yêu em, em đừng đợi anh nữa…
Em phải làm sao đây? Vẫn đi tiếp con đường ấy, vẫn trông ngóng tin tức của anh mặc dù không gặp, vẫn chờ đợi yahoo của anh sáng vẫn lang thang trên facebook tìm một bức ảnh mới của anh và vẫn… yêu anh.
Anh à! Em chưa bao giờ thấy hối hận vì đã yêu anh, cũng chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ khi em nói em nhớ anh, em yêu anh rất nhiều. Chỉ là vì anh không nói, chỉ là vì em muốn anh hãy nhớ rằng em rất yêu và nhớ anh. Em vẫn chưa thể tìm ra con đường nào khác cho mình vì vậy hãy để em được đi tiếp con đường ấy anh nhé!