Buồn cho Anh lần cuối

“ Chỉ tại tin số phần đám cưới ta hổng có nên”. Mỗi lần nghe bài hát ấy nước mắt lại rưng rưng, mặc dù mọi chuyện xảy ra cũng đã gần 1 năm rồi. Ngày đó em đã tin rằng anh yêu và đến với em rất chân thành, đều là những đứa con sống xa nhà nên em hiểu và thông cảm cho anh rất nhiều. Tình yêu của chúng ta lẽ ra đã viên mãn, lẽ ra đã hạnh phúc, chỉ còn 01 tháng nữa là tổ chức đám cưới, nếu như không phải vì tuổi tác. Có lẽ bi kịch bắt đầu cũng từ ba chữ:”không hợp tuổi” phải không anh?

Giờ đây em đã không còn trách anh vì nhu nhược, vì yếu đuối, không còn trách anh không dám mạnh mẽ đấu tranh cho tình yêu của chúng ta. Mà giờ đây em trách anh rất rất nhiều, trách anh vì thay lòng đổi dạ, trách anh vì đã yêu người con gái khác trong khi vừa quay lại với em, trách anh vì anh quá đa tình, trách em khờ dại tin vào anh, tin vào sự chân thành lúc đầu của anh.

Anh có nhớ không, em đã từng chết lặng người khi xảy ra chuyện. Lúc đó em không khóc, cũng không cười, em chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình sẽ rơi vào trường hợp như thế.

Anh còn nhớ em đã bị sốc mà phải nhập viện đến 02 lầnn, gần như suy xụp hoàn toàn. Nhưng anh là con trai Bắc, lại là con trai cả, nên áp lực từ phía gia đình quá lớn, anh buồn bã, im lặng. Rồi một lần anh hỏi em:” Bố anh nói nếu anh quen em, cưới em mà ko chịu về quê thì sẽ từ anh luôn, em nghĩ thế nào?”. Lúc đó chỉ biết nhìn anh, em không ngờ người đàn ông em yêu thương và xác định lấy làm chồng lại là con người nhu nhược như vậy. Dù đau đớn, dù còn yêu, em vẫn quyết định dừng lại, em dừng lại không phải vì hết yêu anh, mà em không muôn anh bị dằn vặt. Em đã làm đúng mà, phải không anh? Nhưng giá như anh về quê lấy vợ ngay lúc ấy thì cuộc đời em đâu phải thêm một lần bất hạnh nữa anh nhỉ?

Đúng một năm sau những đau thương anh để lại. Một năm khi em bắt đầu thích nghi với cuộc sống không anh, thì anh lại xuất hiện, tại sao anh còn quay lại. Có lẽ anh ghét em, có lẽ anh hận vì em đã làm cho gia đình anh không vui, nên anh quay lại để trả thù em. Anh còn nhớ đêm ấy anh đã nói với em những gì không anh? Anh đã nói với em rằng:” anh muốn chúng ta quay lại, thời gian qua anh đã để mình cơ hội tiếp xúc với nhiều người, nhưng anh không quên được em, anh cũng không biết tại sao nữa….” Khi em hỏi anh nếu chúng ta quay lại, anh có dám công khai chuyện mình quay lại với công ty không, anh đã bảo thế nào nhỉ:” dám chứ sao không hả em. Bây giờ chúng ta quay lại mọi người sẽ cười đấy, nhưng từ giờ chúng ta sẽ cố gắng nhé em, mình cứ sống cho mình chứ đừng bận tâm lời mọi người nói nhé”. Khi nghe anh nói những lời đó, em đã nghĩ rằng anh đã trưởng thành hơn, đã sâu sắc hơn 1 năm trước. Em nghĩ lần này anh sẽ mang đến cho em hạnh phúc, sẽ mang đến cho em nụ cười, đã nghĩ rằng chúng ta thật sự có duyên phận, nghĩ rằng anh sẽ đứng ra bảo vệ em trước gia đình, nghĩ rằng anh sẽ bảo vệ hạnh phúc của chúng ta… Nhưng tất cả, tất cả những lời anh đã nới đều là lời nói mà thôi…

Em biết để sự việc đến nông nỗi như ngày hôm nay bắt đầu là do chuyến đi Bình Phước, bắt đầu là do bố anh không thích em. Nhưng đó chỉ là 01 phần rất nhỏ thôi anh à. Vì nếu anh thật sự yêu thương và muốn bù đắp cho em, nếu trong tim anh thật sự yêu em thì anh sẽ càng yêu thương em hơn và sẽ cố gắng thuyết phục gia đình, chứ không phải bố vừa phản đối anh lại có ngay một người con gái khác. Tình yêu anh dành cho em quá ít, quá nhỏ bé, thậm chí là chưa từng tồn tại thứ gọi là tình yêu trong mối quan hệ của chúng ta. Đó mới chính là nguyên nhân sâu xa cho sự tan vỡ của chúng ta anh ah. Anh khiến cho em quá hụt hẫng. anh mang em ra làm trò tiêu khiển cho cả gia đình anh, và cho cả chính anh nữa. Nếu anh muốn đi yêu người con gái ấy thì anh nói muốn quay lại với em làm gì, anh đã thích người ta thì sao anh lại bảo không thể quên em? Anh khiến em tin rằng tình yêu anh dành cho em là thật, để rồi anh cư xử với em một cách quá tàn nhẫn, em có xứng đáng phải bị trả giá như vậy khi yêu anh không anh?

Em trả lại tất cả những gì là của anh, trả lại những thứ gọi là kỷ niệm mà anh đã tặng em, chiếc đồng hồ ấy, em đã nâng niu, cất giữ như một báu vật, đã ôm nó vào lòng mỗi khi nghĩ đến anh. Nhưng giờ đây em xin trả lại cho anh, anh có thể ném nó đi không thương tiếc, cũng có thể sẽ đem trao cho người con gái ấy xem như chứng minh tình yêu với cô ấy. Và với em, khi em trả nó lại cho anh, cũng là khi trái tim em đã thật sự tan nát, em đã quá đau đớn, đã quá nhiếu nổi đau.Những gì đã trải qua, dù vui hay buồn, dù là nụ cười hay nước mắt em điều rất trân trọng! Đó sẽ là hành trang theo em đến hết cuộc đời, và sau này, dù ở phương trời nào, dù ở bất cứ nơi đâu, em cũng sẽ nhớ đến nó như một bài học thật đau đớn. Ông trời đã quá bất công với em, khi đến giờ này vẫn thử thách em, vẫn bắt em nếm trải nổi đau. Có lẽ đó cũng chính là số phận mà em phải ghánh chịu, em sẽ cố gắng, cố gắng để chấp nhận hết. Em đã quá tự tin, em cứ nghĩ anh yêu em thật lòng nên đã đặt cược quá lớn trong ván bài tình yêu của chúng ta, và em đã thua. Em đã thua rồi anh ah. “ Em tưởng giếng nước sâu, em nối sợi dây dài, ai ngờ giếng nước cạn, em tiếc hoài sợi dây” . Đúng vậy, em tiếc cho tình yêu mà em đã vun vén, em tiếc cho sự chân thành của mình. Em tiếc cho sự hi sinh của bản thân, tiếc cho những tháng ngày tuổi xuân đã dành cho anh. Và giờ đây anh đã lật con bài cuối cùng trong ván bài này, quả thật rất hay.

Lời cuối cùng cho anh, lời cuối cho chuyện tình buồn, em muốn anh hiểu rằng, cho dù em là người tự lập, mạnh mẽ đến đâu thì em cũng là phụ nữ, cũng cần một người đàn ông bên cạnh, cũng cần được xem là con người chứ không phải là một món hàng, không phải là con búp bê vô tri để khi có một món hàng mới người ta vội vàng vứt nó đi không thương tiếc. Từ một cô gái lạnh lùng, mạnh mẽ và vô tâm, anh dùng những lời nói gọi là tình yêu để em thay đổi, để em biết yêu thương, khiến em trở nên yếu đuối hơn, khiến em tin tưởng tuyệt đối vào anh, để rồi đến phút cuối chính em nhận ra rằng, tất cả chỉ là một vỡ kịch, và anh là diễn viên chính, anh đã diễn quá hay, quá đạt, quá xuất sắc. Và anh đã thành công khi cả hai lần đều có thể lấy được những giọt nước mắt của em.
Kể từ nay trên đường đời tấp nập

Chúng ta thành hai kẻ lạ người xa

Em chúc anh bên người tình mới ấy

Giữ trọn tình viên mãn mãi ngàn năm

Anh hãy nhớ niềm vui mà anh có

Được xây bằng máu đỏ ở tim em

huynh…..@mebi….com

Vnthutinh.com