Em đã buông tay Anh được rồi

Đây là lần thứ bao nhiêu anh nói lời chia tay, em không nhớ rõ. Chỉ biết rằng anh buông lời rồi hôm sau anh xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Và cứ mỗi lần anh nói lời ấy, em lại đau, và tuy rằng rất đau nhưng em không bao giờ trách móc anh. Biết bao lần anh làm em tổn thương nhưng em chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ giận hờn anh, níu kéo anh. Em vẫn đợi anh, để mong rằng anh sẽ quay lại. Cứ như thế, như thế, em không còn nhớ nổi em đợi anh bao nhiêu lần, và có lẽ vì em thứ tha cho anh quá nhiều mà anh đã không biết trân trọng em, coi thường xúc cảm của em, coi thường cuộc tình của mình.

Cứ mỗi lần anh ra đi là mỗi lần em tự nhủ rằng anh đi thật rồi đấy, phải chúc anh hạnh phúc, phải quên anh đi, phải cố gắng dằng lòng không được phiền anh. Rồi em tự nuôi những kí ức trong lòng, tự mình e giữ gìn những kỉ niệm, tự hứa hẹn rằng sẽ yêu anh mãi cho đến khi không còn tiếp tục được yêu dù là đơn phương. Vì em yêu anh nhiều như thế nên khi anh mở cuộc gọi đầu tiên, em vui mừng biết bao, bao nhiêu uất ức trong lòng tan biến hết, chỉ biết làm theo con tim, nghe lời anh nói và lúc đó em lại yêu anh nhiều hơn một xíu nữa. Thật buồn cười, thật trớ trêu thay. Anh cứ dửng dưng vô tâm mà em thì cứ yêu anh. Nỗi nhớ cứ chực trào ra nhưng không hiểu em ở vị trí nào mà lại không giám nhấc máy gọi cho “người yêu”. Em chẳng biết mình gọi anh là gì, ta xem nhau là gì mà ngay cả quyền gọi khi nhớ em cũng không được phép làm. Em phải chôn chặt vào để cho anh được thoải mái nhất có thể. Em thấy mình yêu mà sao khổ quá anh à. Ấy vậy mà em lại cố chấp yêu và yêu, đau mà lại không biết buông. Em cứ luôn tự hỏi anh có yêu em không, anh yêu em được bao nhiêu? Sao anh cứ bỏ em rồi quay lại mãi thế? Anh thấy tình cảm này nhạt nhẽo vô vị lắm hả anh? Chẳng ai trả lời em cả, tự em hỏi rồi tự em bỏ lửng. Cuộc tình của em cứ chênh vênh như vậy. Sở dĩ em gọi là cuộc tình của em vì anh chưa bao giờ yêu em cả, em cảm nhận như thế.

Em da buong anh that roi

Hôm nay cũng như bao ngày khác, là vắng bóng anh trong cuộc đời em. Dù trước đó anh chưa nói lời chia tay thì anh vẫn cứ mập mờ xuất hiện rồi đi. Anh đi thì em nghĩ là anh đã đi rồi đấy, mãi mãi không còn quay lại nữa đâu, và em sợ cô đơn. khi anh ở cạnh em, em luôn sống trong sợ hãi, lo lắng rằng anh sẽ đi bất kì lúc nào. Em đã cố gắng làm anh vui, không nói câu nào để khỏi mất lòng anh dù là anh có làm em bực tức. Yêu anh tự nhiên em thấy mình kiên nhẫn hẳn lên, em trở nên tốt thật, thứ tha, bao dung đủ kiểu. Giá như mà em có đối xử với tất cả mọi người trên thế gian này như anh thì chắc em khác lắm. Chỉ tiếc là em cũng là con người phàm trần, cũng có những hỉ, nộ, ái, ố, sân, si, tham, giận. Vậy mà với anh, em không biết hờn giận là gì. Có lẽ em đã yêu anh quá nhiều, yêu đến mức không còn nhận ra mình nữa. Yêu đến quên mất bản thân.

Ngẫm nghĩ em thấy thương mình thật. Vì em đóng vai như là kẻ thế thân, là nơi tìm về mỗi khi anh mệt mỏi, áp lực do công việc hay gia đình. Và khi công việc được giải quyết gọn gàng anh lại quên em ngay, lại kiếm cớ đổ lỗi cho em, do em sai, do em, do cuộc tình mình không đúng. Anh cứ kiếm lý do để chối bỏ em. Em là gánh nặng cho anh sao, em khiến anh đau đầu và khổ sở nên khi bắt đầu thì anh phải tìm cách ra đi sao.

Lồng ngực mỗi lần như thế lại nhói đau, lại nặng nề như có đá đè, em thở còn cảm thấy mệt.

Tổn thương anh gây cho em quá nhiều, kể không hết được. Dù rằng em với anh quen nhau chỉ trong thời gian ngắn ngủi.

Cứ như vậy, cái vòng lẩn quẩn đến đến đi đi của anh làm em quen dần. Ban đầu em nặng nhọc khi xa anh, rồi từ từ em bình tâm lại, cố gắng nghĩ và nghĩ. Thế là cho đến giây phút cuối xa thật này thì em đã không còn nhói đau nơi lồng ngực nữa. Em đã không còn nghĩ về anh từ ngày cho đến đêm. Thời gian em nhớ anh bỗng dưng ngắn lại.
Anh có biết vì sao không? Không phải vì em hết yêu anh, mà vì em nghĩ cho anh. Em ban đầu đau khổ là do em nghĩ em lạc mất anh rồi. Nhưng sau này, khi những tổn thương làm em trưởng thành, em đã thay đổi. Em nghĩ rằng anh cần được hạnh phúc, cần được sống vui vẻ. Em chắc gì làm được điều đó, mà mãi không thể được rồi. Vì trong anh không có em, không ai sống hạnh phúc được với người mà mình không yêu. Em nghĩ đến vậy thôi là đã không còn đau nữa. Chỉ cần anh sống tròn vẹn là em cảm thấy vui rồi. Niềm vui của em là được thấy anh có một gia đình viên mãn, bạc đầu.

Em đã buông được anh rồi

Hoá ra, khi không có anh lòng em lại dễ chịu đến vậy. Không còn cảm giác lo sợ, hồi hộp, suy nghĩ nữa. Em làm việc của em, khi rảnh rỗi em có thể làm bất kì gì em muốn. Nhớ anh thì em ngồi hàng giờ để hoài niệm.

Em buông tay anh được rồi.

Không phải em cứ níu kéo mà gọi là buông tay. Mà vì em đã thôi đau lòng khi nghĩ về anh, đã thôi nhức nhối khi có điều gì đó gợi nhớ về anh.

Hình bóng của anh rồi sẽ xa khuất, sẽ chìm vào hư vô. Em tin thời gian sẽ giúp em làm điều đó. Nhanh thôi.

Vnthutinh.com