Thông điệp tình yêu
Thư tình tuổi 18
Ngồi một mình lặng lẽ, ngoài trời mưa tí tách rơi làm tâm trạng con người ta cứ suy nghĩ vu vơ.Và em cũng thế. Hôm nay xa anh, lòng bồi hồi không thôi mong nhớ.Trong căn phòng nhỏ , tiếng radio hòa nhịp với tiếng mưa thôi thúc bao nhiêu ký ức ùa về.
Tuổi 18 thơ ngây , tuổi 18 trăng tròn. Bốn năm trước em là cô học trò cuối cấp thơ ngây, trong sáng.Anh – một người lính trẻ đầy nhiệt huyết.Đến bây giờ em vẫn cho ngày chúng ta biết đến nhau là một định mệnh…Em làm sao quên được giây phút ấy.Trời mưa nhẹ , em mệt mỏi sau một ngày học tập định tự thưởng cho mình một giấc ngủ ngon lành thì tiếng chuông điện thoại rung lên…”Mưa đã cho em được gặp anh ..đã cho em biết yêu thương …” Một số điện thoại lạ , thầm nghĩ bụng ai mà lại gọi giờ này phá giấc ngủ của người ta.Một giọng nam trầm ấm ..” Cho hỏi đây là số của ai mà thấy cuộc gọi nhỡ trong điện thoại của mình ….” Trời ạ, đúng kiểu làm quen mà em ghét.Và cứ thế hai bên cứ đấu khẩu với nhau. Anh kết thúc bằng một câu “ Có lẽ mình nói chuyện không hợp”.Ừ thì rõ ràng không hợp tí nào cả.Nhưng anh vẫn nhắn tin cho em. Nói chuyện một lúc mới biết anh là anh họ của nhỏ bạn em
Anh đi bộ đội hôm đó được nghỉ phép ,rồi thế nào được nhỏ bạn em giới thiệu.Khổ nỗi , trước giờ em thích hình tượng “ chú bộ đội” vô cùng cho nên tự dằn lòng cách nói chuyện chuyển sang “tình cảm” hơn một xíu xíu.
Rồi ngày nghỉ phép của anh đã hết, anh lại lên đường làm nhiệm vụ thiêng liêng.Bộ đội không được xài điện thoại nên anh với em không nói chuyện thường xuyên được.Lúc này mình vẫn chưa biết mặt nhau đúng không anh ? Nhưng không hiểu sao em lại bắt đầu thấy nhớ những dòng tin nhắn anh hay trêu em .Dần dần em lại thích tính cách của anh.Vui vẻ nhưng đầm ấm , trưởng thành nhưng có phần lém lỉnh.Cứ thế mấy tháng trôi qua , chúng mình vẫn giữ liên lạc với nhau.Từ lúc nào không hay , anh hiên ngang chiếm giữ một vị trí quan trọng trong em.Cũng như mọi khi .. trước lúc đi ngủ anh nhắn tin cho em.Hôm ấy anh đã nói anh thích em , muốn em làm bạn gái anh.Em vui lắm , vui lắm chứ ..Nhưng em tỏ vẻ không hiểu gì rồi lấy cớ đi ngủ sớm mai đi học.Em thích anh .. tim em rung lên khi nghe giọng nói của anh , miệng mỉm cười khi thấy tin nhắn mang tên anh ..tất cả “tố cáo” điều em thích anh là thật.Nhưng em sợ anh à , mình vẫn chưa gặp nhau , liệu ngoài thực tế có như bây giờ không?Tình cảm mới lớn của đứa học trò như em chưa đủ để vượt qua điều này.Thêm một thời gian mình nói chuyện , anh tâm sự với em nhiều lắm , anh đàn và hát em nghe ..Tim em thực sự “đầu hàng” trước anh rồi …Em nói em thích anh .Chưa gặp nhau em cũng thích.Bề ngoài anh như thế nào em vẫn thích…Anh ..liệu có còn thích em không?Anh không thích em nữa ..anh chỉ yêu em thôi.Niềm hạnh phúc vỡ òa .Em biết anh cũng thế..Mình biết đến nhau trong một ngày mưa gió ..nhưng đến bên nhau thật nhẹ nhàng phải không anh???
Ngày cả hai đứa mong đợi đã đến , anh được xuất ngũ .Em thi đại học xong.Kể ra mình quen nhau dược 1 năm rồi mới được thấy nhau.Nhà anh khác tỉnh với nhà em nhưng lại giáp ranh nên vần đề khoảng cách địa lý không gì khó khăn. Anh điển trai , với làn da rám nắng do cát bụi thao trường em cứ đỏ mặt quay đi.Sau lần gặp đó ,càng yêu nhau hơn nhưng phải mấy tháng sau mình mới được gặp lại.Tình cờ , em học tại một trường ở Bình dương,còn anh cũng vào học vào một trường quân đội gần đó.Mình lại học cùng ngành nữa cơ.Hình như trước giờ mình chưa từng cãi nhau thì phải.Anh luôn nhường em , em thích nhõng nhẽo để được anh dỗ dành.Anh nói em còn con nít lắm.Ừ thì em bé bỏng bên anh , anh chính chắn chở che cho em.Nhưng em cũng là một cô sinh viên rồi đó.Người ta nói , khoảng thời gian trong giảng đường ai không đủ mạnh mẽ sẽ khó vượt qua cám dỗ tầm thường.Em quen nhiều bạn mới và quên mất sau lưng em còn có anh .Thay vì chờ đợi thì em lại không trả lời tin nhắn từ anh..Một lần , hai lần,..một tuần,…một tháng …suốt hai tháng em không nói chuyện với anh , không chịu gặp anh.Không phải vì em đã quen người khác mà vì em chán .Em không hiểu nổi bản thân nữa.Suốt khoảng thời gian em lạnh nhạt nhưng anh vẫn kiên trì gọi điện và nhắn tin.Đến mức anh cài đặt tự động gọi vì hy vọng em nghe máy một lần.Cuối cùng em nghe máy và nói lời chia tay , nhưng anh vẫn là anh trai của em nhé.Giọng anh buồn lắm nói trước khi chia tay anh chỉ muốn gặp em một lần..Quán cafe hôm nay vắng khách , bản nhạc đơn âm Romeo và Juliet buồn bã rơi từng nhịp.Ở một góc có hai người ngồi với một khoảng lặng vô hồn.Anh nhìn em.Trông anh gầy hơn và đôi mắt chứa đựng nổi buồn.Hơn ai hết em hiểu đó là gì vì giờ đây tim em như vỡ vụn , từng mảnh ,từng mảnh đang xâu xé trong lòng.Em đau , nỗi đau này có lẽ còn đau hơn chính anh bởi sâu trong đó có sự hối hận không nguôi.Chợt nhận ra em vẫn yêu anh và yêu nhiều hơn lúc nào hết , chưa bao giờ mình hết yêu anh.Một phút ham vui , một chút bồng bột như cơn gió đã vô tình mang anh đi xa em.Anh bảo anh cũng là gió .Đến và hòa quyện cùng em không bao giờ rời xa….Gió nhè nhẹ thì thầm …Ta yêu nhau ….!!
Đến bây giờ mình quen nhau đã hơn bốn năm rồi . Anh và em cũng đã ra trường , những đắng cay cơ cực vẫn đang còn phía trước nhưng em tin tình yêu của mình dành cho nhau sẽ giúp vượt qua tất cả.Với em , anh là người con trai hoàn hảo.Một người sẵn sàng đi chợ hay vào bếp để nấu cho em ăn và luôn pha trò để em cười, người luôn nói lời xin lỗi những lúc em giận hờn vu vơ , là bờ vai vững chắc lúc em cần …Hơn hết chính là người em yêu thương và tin tưởng.Anh luôn là bến đỗ của đời em .Em luôn mơ về ngày hai ta sánh bước trên lễ đường.Ngoài kia, những ngọn gió lăn tăn vui đùa .Gió mỉm cười âu yếm..Anh có nghe gió nói gì không ?
V.T.D.THANH