Như một giấc mơ

Tôi lang thang tìm cô ấy không biết tìm đâu bây giờ. Sao mọi thứ như một giấc mơ thế.

Ngày trước khi phải vật lộn với cuộc sống dù có vất vả đến đâu tôi cũng vượt qua được, cuộc sống lúc ấy thật náo nhiệt và vui bên những người bạn của tôi. Ăn rồi đi làm đi chơi, kiếm bao nhiêu tiêu hết vào cờ bạc lô đề… nó cũng thật thú vị chẳng lo toan gì. Dường như mỗi người con gái tôi quen tôi chẳng yêu ai thật lòng kể từ khi chia tay người yêu cũ , và tôi cũng chẳng tin vào tình yêu nữa cho đến khi gặp cô ấy – người con gái đã làm thay đổi tất cả. Em dạy cho tôi nhiều điều mà trước đây tôi chưa từng làm, chưa từng biết đến đó là nhường nhịn, cách ăn nói cách bươn chải kiếm đồng tiền và giữ gìn nó quý như thế nào. Em cho tôi biết cái cảm giác quan tâm, yêu thương, chia sẻ… tất cả đều rất ngọt ngào mà em dành cho tôi.
Như bao người đang yêu nhau thật hạnh phúc và ấm áp, tôi đã hiểu và biết được rằng tuổi thơ cũng như quá khứ của tôi còn tốt đẹp hơn so với rất nhiều người khác…Từ nhỏ đến lớn tôi được bố mẹ chăm sóc, anh chị yêu thương, tôi chẳng phải làm bất cứ việc gì. Lúc nào đi chơi hay đi đâu đó về tôi cũng được những món quà và những thứ ngon, tốt nhất. Khác với tôi, cô ấy lại trái ngược hoàn toàn, cô ấy đi học mà đến kỳ nghỉ hè vẫn phải đi làm. Đáng lẽ ra nghỉ hè thì phải được vui chơi thỏa thích đi đây đi đó, được bố mẹ mua cho nhiều thứ nữa… nhưng cô ấy vẫn phải đi làm thêm kiếm tiền, chắt chiu từng đồng cho bố me. Khi nghe những lời nói đó mà tôi lại cảm thấy xấu hổ với cô ấy.
Thời gian trở lại đây tôi làm ăn không được và không kiếm được tiền như trước kia nữa , cô ấy vẫn thường hỏi tôi ” anh có bán được hàng không ? “nhiều khi tôi cũng phàn nàn về nợ nần và làm ăn khó khăn của tôi nhưng cô ấy vẫn luôn bên tôi  vui vẻ không nói một điều gì trách móc hay to tiếng. Đối với tôi cô ấy thực sự là món quà quý giá mà ông trời ban tặng. Ở bên cô ấy tôi hạnh phúc lắm, .
Thời gian dần qua tôi và cô ấy đã ở bên nhau cũng khá dài, tôi đã quá quen và hạnh phúc trong những ngày đó rồi nhưng mọi thứ tốt đẹp rồi cũng qua, nỗi buồn cũng nhiều. Đêm qua là đêm tôi cảm thấy lạc lõng và trống trải nhất cuộc đời, không còn nụ cười ấy, không còn người con gái ấy trò chuyện,, chọc cho tôi cười mỗi khi tôi mệt mỏi vì làm ăn, tôi đã khóc khi nghĩ đến cô ấy . Tất cả mọi thứ của cô ấy làm tôi điên đảo ,.như một cơn ác mộng vậy. Tôi lang thang tìm cô ấy không biết tìm đâu bây giờ. Sao mọi thứ như một giấc mơ thế.
Tôi đã sai lầm khi không nghĩ đến cảm xúc và tình cảm của cô ấy, tôi đối xử tệ bạc với cô ấy… những lỗi lầm đó quá lớn và cho đến bây giờ tôi phải bị như thế này. Tôi biết làm gì nữa đây, mất hết niềm tin, sự hi vọng rồi.
“Em à anh xin lỗi! Anh biết nói ra cũng đã quá muộn nhưng anh thật sự xin lỗi… Anh biết làm gì nữa bây giờ, đánh mất em anh không biết sẽ thế nào nữa. Anh không dám xin em cho anh cơ hội nữa. Em à, anh nhớ em nhiều lắm, hãy về với anh đi. Cả ngày hôm qua anh không ngủ, không ăn, Anh không dám ngủ vì sợ, đêm qua đến giờ anh lang thang cả khu này mà không tìm được em. Về phòng lủi thủi một mình anh lại khóc, anh thật yếu đuối phải không em. Nếu đọc được những dòng này thì gọi cho anh đi, anh không biết giờ đi đâu nữa”

 trinhthang1102@gmail.com