Yêu thương quay về


Tôi như muốn hét lên muốn gào lên cho cả thế giới này biết rằng tôi đang rất hạnh phúc.Tôi đang ngồi viết những dòng chữ này với tâm trạng hạnh phúc biết nhường nào.Tôi đã từng làm tất cả từng chấp nhận hy sinh tất cả chỉ để mong “Yêu thương quay về” với tôi chỉ mong anh suy nghĩ lại và quay về với tôi.Giờ đây chính giây phút này tôi đã làm được điều đó tôi đã tìm lại được anh giữa cả biển người mênh mông ấy.
Vẫn dáng phong trần ấy làn da cháy đen vì nắng ấy nhưng suy nghĩ trong anh thì hoàn toàn khác.Anh đã trở thành một người hoàn toàn khác mà khiến cho tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.Thú thật một điều là tôi đã từng buông xuôi từng mất hết hy vọng vào sự trở lại của anh,nhưng rồi một ngày số điện thoại thân quen đã hiện lên cuộc gọi đến trên máy điện thoại của tôi trong lòng tôi thấy lo lắng và cũng hồi hộp.Tôi lo lắng liệu có phải đây sẽ là lời anh mời tôi đến dự đám cưới anh hay câu xin lỗi mà tôi đang mong đợi từ anh.
Giọng nói ấm áp cất lên và những lời hỏi thăm ân cần càng làm tôi thêm lo lắng và cuối cùng anh đã hẹn gặp tôi nhưng lúc đó tôi đã ko đủ can đảm để đối diện với anh vì tôi ko biết tôi sẽ phải nói gì và làm gì tôi mắng chửi anh hay tôi vui vẻ.Tôi đã trả lời luôn rằng tôi phải đi công tác và ko gặp được có phải lúc đó niềm kiêu hãnh của tôi đang dâng trào bao nhiêu cái tủi cái tức dồn về lúc đó.
Ngồi trên xe ô tô đi công tác mà lòng tôi buồn trĩu nặng ko tả nổi.Tôi đã nghĩ về anh rất nhiều mặc dù khi đó vây quanh tôi là rất nhiều người con trai khác hơn anh.Tôi biết giờ chúng tôi quay lại với nhau là vấn để của cả gia đình và những người thân xung quanh tôi chứ ko còn là chuyện của riêng hai đứa nữa.Tôi biết mẹ tôi sẽ ko đồng ý vì khi anh quyết tâm ra đi anh đã lấy đi cả tâm hồn của cô con gái mà mẹ tôi thương chiều nhất.
Tôi đã tặng anh tất cả những gì quý nhất của đời con gái khi anh đi tôi như bị rơi xuống hố sâu mà tưởng như ko ai có thể cứu tôi lên.Những ngày tháng đó tôi như chìm trong nước mắt đau khổ tột cùng và tôi đã tìm đến cái chết với suy nghĩ rằng nó sẽ lấy đi tất cả những đau khổ mà tôi đang bị dày vò.Nhưng tôi đã chẳng thể rời xa được vòng tay bố mẹ tôi,tôi được cứu kịp thời và cũng từ giây phút đứng trước ranh giới sự sống và cái chết tôi đã hiểu ra được một điều cuộc sống này còn có nhiều việc tôi chưa làm xong và nó còn có ý nghĩa với tôi rất nhiều.Tôi còn bố mẹ còn phải báo hiếu cho bố mẹ tôi còn mọi người thân xung quanh tôi vẫn luôn bên tôi còn anh chỉ là một người đang bước song hành cùng tôi như bao người khác.
Tôi như vùi quên hết mọi chuyện, tôi dần lấy lại được nụ cười được niềm vui từ công việc từ bạn bè từ bố mẹ.Tôi nhìn thấy được những nết nhăn trên mắt mẹ nhìn được nỗi đau đang dày vò mẹ mà mẹ phải chịu đựng tôi thương mẹ mà giận bản thân mình vì một người tình phụ bạc mà làm mẹ tôi như tăng thêm nỗi đau gấp ngàn lần.
Tôi đã sống làm việc và cố gắng hết mình vì mẹ tôi không còn cảm giác yêu ko còn thấy nó quan trọng và thiêng liêng nữa.Rồi có một ngày “Anh” đến với tôi như một người bạn tri kỷ.Anh đã cho tôi những suy nghĩ về một cuộc sống mới hạnh phúc cho tôi biết được sự quan trọng của gia đình.Như cảm kích tôi đã đặt cho anh một biệt danh “911” người xua tan bóng tối trong tôi.Anh hơn tôi 11 tuổi nhưng anh lại luôn cho tôi cảm giác gần gũi mà khoảng cách tuổi tác dường như là ko có.Anh cách xa tôi hàng nghìn km nhưng tôi lại có cảm giác anh luôn xuất hiện khi tôi cần.Tôi đã nghĩ mình yêu anh và tôi đã từng có suy nghĩ rời bỏ nơi này để theo anh đến một nơi xa lạ mà ở đó ko có nỗi đau ko còn gì của ký ức đau khổ.
Nhưng cuộc đời mà, có mấy ai thuận được theo ý muốn của mình khi tự nhiên mẹ tôi bị huyết áp cao phải nhập viện lúc đó tôi như hoảng hốt và người mà luôn bên tôi an ủi động viên tôi cho tôi thêm sự can đảm lại chính là người yêu cũ của tôi.Khi mẹ dần khỏe lại lúc đó tôi thấy mình bình tĩnh hơn và tôi đã suy nghĩ một điều tôi ko thể rời xa mẹ để theo a.Đó cũng là lúc tôi thấy con tim mình lại cảm động lại rung động trước người yêu tôi có lẽ trái tim tôi còn dành cho anh ấy quá nhiều và cũng có lẽ anh ấy mới là người dắt tay tôi để đi đến cái đích của hạnh phúc.Nhưng những rung động ấy càng nhiều thì lo lắng của tôi lại càng tăng khi tôi biết đó sẽ là tin sốc đối với mẹ.
Tôi đã từng nghĩ liệu quay lại mình có được hạnh phúc hay rồi vẫn chỉ nhận được từ anh những cái hờn ghen ích kỷ, rồi tôi biết phải nói với mẹ thế nào để mẹ ko khỏi sốc,tất cả nó cứ dồn nén lại trong đầu làm cho tôi thấy choáng váng.Tôi chẳng trách ai chỉ trách mình vì tình yêu tôi dành cho anh quá lớn để tôi không thể dứt khoát mà rời xa anh.Bạn tôi nói rằng”Ngày xưa em tự tử vì ai sao giờ lại ko thể tha thứ khi mà tình yêu vẫn còn” thôi thì làm theo con tim mách bảo tôi quyết tâm đi theo tiếng gọi của tình yêu.Những chuỗi ngày dài mình hẹn hò bí mật bao nhiêu những lời nói dối để được đi chơi cùng anh cứ liên tiếp diễn ra, càng gần anh tôi lại càng cảm thấy anh đã khác xưa nhiều lắm cái khác này tôi mong đợi từ lâu lắm rồi anh yêu ạ.Anh ko còn ghen tuông ích kỷ anh bản lĩnh hơn chính anh đã khuyên tôi nên cảm ơn anh “911” người mà đã mang ánh sáng và nụ cười đến cho ng anh yêu.
Tương lai là cả một quãng đường dài phía trước mà ko ai có thể biết trước được tôi cũng ko thể biết được liệu anh có thay đổi không nhưng tôi bằng lòng với hiện tại.Tôi bằng lòng với hạnh phúc tôi đang có và giờ tôi đang sống trong sự hạnh phúc của khi sắp được làm cô dâu đẹp nhất của anh.Cái ngày mà tôi và anh đang đếm từng ngày để chạm tới nó.Có lẽ đây sẽ là bức thư cuối cùng tôi viết trên vnthutinh.com tôi cũng muốn nhắn nhủ tới tất cả những bạn gái đang yêu và được yêu rằng hãy can đảm làm theo những gì con tim mình mách bảo để mình sẽ ko bao giờ phải hối hận.Giờ đây tôi sẽ giữ chặt hạnh phúc này và ko bao giờ để nó vượt khỏi tầm tay mình nữa.

kimchi87
Forum vnthutinh.com