Hôm qua em nhắn tin cho anh, không phải em muốn làm phiền anh đâu, mà chỉ muốn nhắn tin nói chuyện với anh như một thói quen mỗi khi nhớ đến anh thôi. Nhưng anh đã không trả lời em, em hiểu, anh rất bận, làm gì được nghỉ thứ 7, CN như em. Tối thứ 7 thấy buồn, muốn nói chuyện với anh một chút, nhắn tin, anh lại im lìm nữa, thế là em lại cùng mọi người lang thang đi chơi và sau đó về đi ngủ. Hôm nay, CN, em lại nhắn tin, rất nhiều tin, sao anh vẫn im lìm vậy? Em rất buồn, em không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa. Cuối cùng anh cũng trả lời em khi em gửi tin nhắn vào số khác của anh..
Anh nói với em “Hôm qua anh bận, lúc tối em nhắn tin thì anh đang đá bóng, xong về quên mất, sorry”. Anh biết không, em đã ngồi lặng một lúc lâu khi đọc tin của anh, em nhớ, em đã từng nói với anh trong một lần giận dỗi “…đến một lúc nào đó em sẽ chẳng còn tồn tại trong danh bạ của anh. Em biết có thể ngày nào đó em sẽ không được nói chuyện với anh như thế này, nhưng mà lúc đó ít nhất không phải là anh muốn thế mà là em phải thế…”.
Anh đã xin lỗi và hứa sẽ không bao giờ làm em buồn nữa. Nhưng cách anh trả lời và câu trả lời hôm nay của anh đã khiến em ngỡ ngàng, em đã khóc. Từ khi quen và thân thiết với anh, chưa bao giờ anh lại “quên mất” tin nhắn của em như vậy, chỉ có thể bận quá hoặc ngủ quên, nhưng anh bao giờ cũng nhắn lại cho em sau đó, còn lần này thì khác… Vẫn biết em chẳng có tư cách gì để đòi hỏi anh phải thế này hay thế khác với em, nhưng em thấy rất hụt hẫng và không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra trong suy nghĩ của anh về em?
Anh biết không? Trước khi gặp anh, mọi thứ với em dường như đã khép lại, em đã mất niềm tin vào chuyện tình cảm, suốt ngày chỉ biết ngồi bên máy tính với cả đống sách vở tài liệu, ngày nào cũng vậy như một cái máy. Nhưng chính anh đã khiến em thay đổi, em đã tin trên đời này vẫn còn những người tốt và vẫn có những tình cảm chân thành, em vẫn thầm cảm cuộc đời vì đã cho em được quen với anh.
Quen anh, em đã không muốn ngồi bên sách vở cả buổi tối nữa mà chỉ muốn được online nói chuyện cùng anh, nghe anh kể về mọi chuyện.
Quen anh, dù bận đến mấy nhưng khi anh nhắn tin là em cũng gác hết mọi việc lại chỉ để nhắn tin với anh thôi, trước đó thì không ai làm phiền em được khi em đang tập trung làm việc.
Quen anh em bắt đầu có thói quen để chuông điện thoại và lúc nào cũng mang điện thoại theo mình vì em sợ anh nhắn tin mà em không biết, trước đó em luôn để chế độ rung thậm chí bỏ trong cặp, trong tủ mỗi khi ở nhà, vì em không thích bị quấy rầy.
Quen anh, em đã cười nhiều hơn, nét mặt em cũng rạng rỡ hơn, trước đây em thường rất buồn, ít khi cười nói thoải mái.
Quen anh, lúc nào điện thoại của em cũng đầy ắp tin nhắn mà em không bao giờ xóa, có lần anh nhắn tin không được, hỏi em tại sao, em tưởng máy điện thoại có vấn đề hóa ra tin nhắn đầy quá nên không thể lưu được tin mới, mỗi lần như thế em lại đắn đo không biết phải xóa tin nào, vì tin nào em cũng thấy có ý nghĩa.
Quen anh em bắt đầu mang theo hình ảnh của anh trong đầu em, bất kể em là gì và ở đâu. Mỗi khi gặp chuyện buồn là lời nói của anh lại như đâu đó bên tai “anh chỉ mong em đừng buồn nhiều, cuộc sống vốn rất công bằng mà, chỉ có điều mình muốn thế nào thôi..” và thế là mọi thứ trở nên thật đơn giản và nhẹ nhàng hơn…
Anh là người đã giúp em “hồi sinh” sau những chuỗi ngày tưởng chừng bế tắc, sống thu mình và đầy buồn phiền, mệt mỏi. Nhưng cái gì nhanh đến thì cũng nhanh đi, anh đã đem đến những điều tốt đẹp đó để rồi một ngày anh lại lặng lẽ mang chúng đi khỏi em.
Anh đã mang đi thói quen được nói chuyện cùng anh mỗi tối, để rồi cảm giác buồn, trống vắng lại tràn ngập trong lòng em và dường như nó lại đầy hơn.
Anh đã mang đi niềm tin mà anh vừa khơi dậy trong lòng em, để lại đó là một sự hẫng hụt vô cùng lớn.
Anh đã mang đi thói quen để điện thoại chờ và những tin nhắn đầy ắp trong điện thoại, giờ đây điện thoại em cũng không muốn cầm đến, còn tin nhắn thì lúc nào cũng… empty.
Anh đã mang đi tất cả những gì tốt đẹp nhất khi anh đến, để rồi chỉ để lại cho em hàng ngàn dấu hỏi “tại sao?
Nhưng đến giờ thì em không muốn biết và cũng không muốn có bất kỳ câu trả lời nào nữa, vì em đã nhận ra rằng điều đó không quan trọng nữa rồi. Em vẫn luôn tin anh là một người rất tốt, anh làm như vậy chắc hẳn có lý do riêng, đúng không anh? Mặc dù trong lòng em rất buồn, em đang cố gắng để không còn nghĩ đến anh trong day dứt nữa, nhưng em biết rằng, em sẽ vẫn luôn nhớ về anh…
Phạm Phương-TN@yahoo.com
Forum Vnthutinh.com