Thỉnh thoảng em cũng hay đùa giỡn với bạn bè . Nhưng chỉ thế. Trái tim em vẫn im lặng, không có khoảng trống cho một người nào. Anh biết không, sau một lần thất bại trái tim em đã khép chặt tưởng như không dành chỗ cho một ai khác. Em từ chối lời mời mọc của nhiều người, ngại tiếp xúc với người lạ hoặc nếu có chỉ đơn thuần về công việc.
Anh đến. Với em anh bắt đầu như một người anh trai. Không thể hiện nhiều, anh nhẹ nhàng đi bên em. Anh cho em cảm giác ấm áp và an toàn vì được chở che, anh luôn chịu đựng cái thói ương bướng của em mà không một lời trách móc. Anh quan tâm em đặc biệt hơn những người khác. Giữa đêm khuya anh sẵn sàng tỉnh dậy để nhắn tin với em . Anh sẵn sàng ngồi nghe em khóc lóc ỉ ôi khi gặp khó khăn trong công việc. Em không vui anh là người bày trò cho em cười.
Em bắt đầu yêu anh rất nhiều , tất cả tình yêu em dành cho anh. Lý trí em bảo Thời gian còn dài lắm hãy đế mình hiểu nhau hơn đã , nhưng trái tim thì đâu có dễ nghe lời. Và lần này trái tim em đã dành trọn cho anh mấy rồi
Em nuôi trong lòng một hi vọng.Em hy vọng rằng anh sẽ mãi mãi ở bên em ,
Em nói với anh tất cả những suy nghĩ của mình, kể cho anh nghe về gia đình, cho anh biết những dự định sắp tới. Mỗi khi anh buồn em cũng khó vui, mỗi lần anh buồn hay khó khăn về cuộc sống em đều động viên anh cố gắng, những lúc đi đâu đó em vẫn nhắn anh dù thừa biết anh không bao giờ vặn hỏi em đã đi đâu . Thỉnh thoảng em lại mê chơi, anh dỗi hờn nói em không quan tâm anh.
Em từng mơ ở phía cuối con đường sẽ có anh đi bên cạnh. Anh là người chở che và bảo vệ em, anh chẳng bảo thế là gì. Vậy mà có chuyện gì làm tâm hồn em đang bình lặng bỗng chốc mệt mỏi rã rời thế này chứ?
Em hy vọng sẽ không có chuyện gì xẩy ra giữa chúng ta phải vậy không anh?