Trong cuộc sống của mỗi chúng ta, ai ai cũng sẽ có cho mình những kỉ niệm về những người phụ nữ, dù rất giản dị nhưng tình cảm và công lao của họ dành cho bạn, cho tôi không gì có thể đếm được. Một lời tri ân với bà, me, em gái và cô ấy là lời Tony xin được nhắn gửi qua những câu văn xuôi không hơn này
Bà hóa cơn mưa
Nhìn hạt mưa giăng kín đất trời
Ai đang khóc cho người đau khổ
Mãi đớn đau chẳng có nụ cười.
Cả chiều nay ta chỉ ngắm mưa
Và nghe gió lướt qua dãy phố
Rì rào, rì rào…lá đổ, lá đổ…
Ướt nhẹp con đường ta vẫn đi qua.
Nhớ ngày xưa nghe bà kể chuyện
Rằng: “Mưa kia ở tận trên trời,
Ngọc Hoàng giận, sai Long Vương làm đó,
Mỗi cơn mưa, một kẻ ác lìa đời”.
Đến khi lớn nhớ về ngày thơ dại
Vẫn mỉm cười mà chẳng hiểu tại sao.
Dẫu vẫn biết mưa chẳng làm ai chết,
Nếu cuộc đời không có lỗi với mưa.
Bà qua đời cũng đúng một chiều mưa,
Cháu xa nhà chẳng nghe điều bà nói.
Nghe mẹ kể, bà gọi hoài thằng cháu,
Chẳng thấy trả lời, rồi bà hóa cơn mưa.
Đà Lạt ngày cháu vắng bà mãi
Lạnh lùng
Ta muốn quên đi cuộc đời lắm đắng cay,
Xóa hết tâm tư, kỉ niệm những tháng ngày
nhiều đêm ngồi thức một mình nơi quán quen
Mà sao làn khói thuốc bay, ta lại thấy buồn.
Ai bỏ rơi ta, đêm sầu giăng trái ngang?
Mưa gió vây quanh làm lòng ta ớn lạnh.
Xin hãy thôi rơi, rã rời thêm thân xác
Chiếc lá lạnh lùng, xoay tít giữa tầng không.
Bước chân em về đâu?
Để ánh đèn đêm loang lổ sầu
Đừng rời xa em hỡi
Để thấy cuộc đời, chưa bỏ ta đi.
Trái tim em lạnh câm
Từng giọt cà phê như khóc thầm
Rồi mai kia đời xa vắng
Cuộc tình nồng êm ấm cũng như không.
Ta vẫn cô đơn, em nhìn đâu nói năng
Vui bước bên ai, bỏ lại nước mắt dài.
Đâu phải ta say, ôm trọn tình cay đắng,
Ai đó lạnh lùng, và ta…vẫn lạnh lùng.
Thế là hết
Thế là hết, còn gì đâu em nhỉ?
Chẳng còn vương vấn những ngày mơ
Sau giây phút người quay đi không nói,
Lời biệt ly có lẽ đã trao rồi.
Sao anh tin tất cả là sự thật?
Vì hôm qua em còn là của anh.
Trong tay ấm tựa thiên thần bé nhỏ,
Khẽ mơ màng trong giấc mộng xanh.
Nhưng rồi cũng trên một chuyến xe,
Mà ngày trước cố gạt dòng nước mắt.
Sao bây giờ tựa không hề quen biết
Trong cái nhìn, thiếu mất nỗi nhớ nhung.
Thế là hết, còn gì đâu em nhỉ?
Kỷ niệm vui, nhắc đến chẳng thể cười.
Mang đau khổ bước tiếp đời giông gió,
Để ấm êm lặng về phía trời em!
Từ khi em đi
Tặng Bự
Em đi để lạnh cả phố phường
Con đường nhỏ, phượng cháy hoài vô vọng.
Chàng thi sĩ không còn gặp lại
Cô bé ngày nào, nhặt những cánh hoa rơi.
Sao nhớ hết đã bao đêm sầu tủi
Lỡ chiều nào chẳng thấy bước chân em.
Mưa rơi mãi, nỗi buồn như đọng lại,
Sao hôm nay, ai để hoa ngập đầy lối đi.
Bóng dáng ấy bây giờ xa lạ quá
Nhưng suốt một thời ta mơ ước kề bên.
Bao năm tháng theo sau tà áo nhỏ
Mà thướt tha, không có lấy nụ cười.
Em đi nhé, có khi nào gặp lại?
Đừng để hoa kia thêm nũng nịu giận hờn
Đời rung động, chỉ một lần, nhưng nhớ
Thiếu em rồi, hạ đến tưởng trời đông.
03/11/08
Mẹ ơi!
“Chiều chiều chim vịt kêu chiều,
Thương cha nhớ mẹ, chín chiều ruột đau”.
Khi tất cả chỉ còn con và bút
Trang giấy thơm như níu giữ hồn con
Hình bóng mẹ hiện dần lên trước mắt
Dáng mẹ gầy, gánh đỡ cuộc đời con.
Con nhớ ngày xưa mẹ cõng con.
Bên gánh rau nhỏ đời công chức cũ.
Những buổi chiều thu mình trăn trở,
Bài vở học trò xếp lại, gánh gồng đi.
Những năm 80, cuộc sống ấy màu gì?
Con chẳng biết, chỉ nhớ màu tóc mẹ
Đen và dài như chỉ có niềm vui
Mẹ bỏ quên bao đau khổ trong đời.
Ba đi bộ đội, gánh rau thêm nặng trĩu.
Bầy con thơ, khóc mếu giữa trời mưa
Xua tất cả chỉ bằng ánh mắt
Một ngày mai, mẹ tin ở ngày mai.
Và rồi:
Ba đi về trong buổi bình yên,
Thằng con dại bước chân vào đại học
Gánh hàng rong mẹ cất vào kỉ niệm
Để ươm mầm cho hết thảy tương lai.
Con nhớ:
Ngày con đi, mẹ chẳng nó điều gì
Chỉ lặng khóc một mình nơi góc cửa.
Làn da xạm in màu nắng lửa
Bàn tay gầy, run rẩy vuốt lệ rơi.
“Hãy gắng học và sống tốt nghe con”,
Trong mắt mẹ, con hiểu điều mẹ nói
Và giờ đây, tóc mẹ đã bạc thêm,
Màu hy vọng, người dành cho con trẻ.
Bằng tất cả trái tim, tình thương gửi mẹ,
Con hứa lòng sẽ sống tốt giữa đời
Để mắt mẹ chẳng bao giờ buồn nữa,
Tận đáy lòng con thương mẹ, mẹ ơi…