Vậy là đã 3 năm qua đi, tôi vẫn yêu anh như ngày nào. Ngày mà tôi chấp nhận lời yêu anh, có phải là đã xa quá không? Tôi yêu anh không phải vì những thứ mà anh có hay là sẽ có. Tôi yêu anh vì anh là chính anh, anh mang cho đến tôi niềm vui, nhưng cơn bực dọc, anh mang đến cho tôi cảm giác bình yên.
Tôi đã rất hạnh phúc và nghĩ rằng mình có thể cùng anh đi hết đoạn đường này. Ngoài ba mẹ và gia đình, anh là người mà tôi thương yêu nhất. Tình yêu của tôi dành cho anh lớn lao hơn tất cả mọi thứ,nó đã giúp tôi bỏ đi tự ti, lòng đố kỵ của chính mình để mà yêu anh.
Tôi như đã hoàn thiện được bản thân mình khi quen anh. Tôi đã mang hết niềm tin của chính minh dành cho anh. Không biết có phải vi tôi đã tạo cho anh áp lực cũng như khoảng cách thời gian lam chúng tôi khó mà hòa thuận. Để rồi sau gần 2 năm, anh đã lên tiếng nói lời ra đi, tôi đã rất đau lòng,mọi thứ trong tôi đều sựp đổ. Tôi đã phải cố gắng để mà vượt qua kì thi cuối năm. Tôi đã phải cố gắng nhiều để trở về vn, chỉ để gặp anh,với hy vọng anh sẽ cho tôi một cơ hội nữa. Nhưng chớ trêu thay, khi tôi nhìn thấy anh, thấy đôi mắt buồn đó, tôi đã không thể cầm lòng, tôi chỉ thấy buồn, những lời tôi muốn nói với anh, tôi không cách nào mở lời. Và thế là tôi để anh đi như vậy đó. Nhiều khi tôi cảm thấy hối hận, đáng lẽ tôi nên nói cho anh biết cảm nghĩ của mình.
Anh, người tôi yêu thương nay đã có người khác, nhưng tôi lại vẫn ở đây,sẵn sàng giúp đỡ anh khi anh cần tới tôi. Anh, có lẽ chỉ còn coi tôi như 1 người bạn thông thường. Tôi chỉ có thể yêu thương anh, giúp đỡ anh, chứ tôi không dám nghĩ sẽ dành anh lại từ tay người khác. Tôi đây chỉ muốn quan tâm, lo lắng cho anh mà thôi. Tôi chỉ muốn thể hiện tình cảm của mình dành cho anh, tôi cũng chưa hề làm gì quá ranh giới bạn bè để anh khỏi phải khó xử.
Tôi biết tình yêu của mình dành cho anh là tình yêu tuyệt vọng, nó có thể chỉ mang đến cho tôi những muộn phiền. Nhưng tôi cảm thấy chính tôi đã thiếu nợ anh, nên những gì tôi làm bây giờ chỉ là để bù đắp lại cho anh. Khi thấy anh vui, tôi cũng thấy vui, dĩ nhiên niềm vui đó không cách nào trọn vẹn nữa, vì anh đã chọn con đường không có tôi.
Cứ mỗi mùa tết, valentine đến, tôi đều thấy bối hồi. Vì tháng 2 là những ngày đầu tôi quen anh. Tôi nhớ lần đầu đi với anh, cũng là ngày đầu tiên tôi vô giảng đường đại học, anh đã đi với tôi cả ngày,anh rủ tôi đi hội chợ tết, nhưng tôi lại không đi, mà đi với người bạn. Nhưng tôi lại bâng khuâng tìm kiếm anh giữa dòng người. Và 05. 02 sinh nhật của anh đã đến, anh rủ tôi đi chơi, tôi lại không biết anh nhà xa. Cũng vì thế tôi đã chờ anh hơn 2 tiếng đồng hồ ngoài shopping mall. Kể từ lần đó,tôi với anh chat hằng giờ, nhắn tin hàng ngày. Anh còn đón xe lửa để đưa tôi đi làm,mặc dù lần nào cũng không gặp được tôi, nhưng anh đã làm tôi rất cảm động. Anh cũng chơi game hàng giờ cũng chỉ để chờ tôi đi làm về. Tôi đã bắt đầu yêu anh từ những cử chỉ đó. Và 5 ngày sau, cũng vào ngày nay của 3 năm trước anh đã hỏi tôi làm bạn gái của anh. Chúng tôi quen nhau chưa đầy 1 tuần thì đã cặp kè. Mặc dù vậy, nhưng tôi đã biết tôi sẽ vì anh mà nuôi dưỡng tình yêu này.
Bây giờ chỉ còn mình tôi ôm hoài niệm cũ, nhưng tôi vẫn tin rằng, ngoài tôi ra, người khác vẫn mang lại cho anh được hạnh phúc. Tôi không mong gì hơn là anh lúc nào cũng được vui vẻ, hạnh phúc.
Linh Nguyễn
theo ngoisao.net
www.vnthutinh.com