Chiếc điện thoại cứ nằm lý ra đó từ 4 ngày nay, cứ lâu lâu em lén lén mở ra xem anh có gửi tin nhắn nào cho em không. Vậy mà anh vô tâm quá ngay cả một tin nhắn mà anh cũng ít kỷ hẹp hòi với em nữa.
Anh àh! Không biết anh đã khoẻ chưa? Hay vẫn còn đang sốt cao như ngày cuối cùng mình cãi nhau vậy anh? Em biết anh bệnh nhưng vì ở xa nên em không thể chăm sóc cho anh, em biết anh buồn nên ngày nào em cũng gọi hỏi thăm anh, vậy mà em cứ tưởng mình đang làm điều gì đó bù đắp cho anh những ngày tháng thế này. Không ngờ anh lại cứ như giận em rồi cọc cằn khó chịu cúp máy nữa chừng. Anh không biết lúc đó em thấy mình cứ như là người thừa thãi lắm, vô duyên lắm. Lúc đó em buồn nhắn tin cho anh anh còn lạnh lùng hơn nữa.
Anh có biết em thương anh lo cho anh mà không được em thấy như mất mát nhiều lắm không? Tại sao ngay cả khi một tin nhắn thương yêu hỏi thăm giành cho em anh cũng không có. Không biết từ khi nào nữa. Anh đã lỗi lầm với em một lần nhưng vì yêu anh em có thể quên đi bỏ qua tất cả. Anh từng buông lơi vòng tay của em mà trong tay với người con gái khác. Em cũng đau lòng lắm chứ, nhưng em đã nghĩ là con trai trong lúc xa vắng thiếu thốn tình cảm đôi khi anh không kiềm lòng được. Em không hề oán trách anh mà chỉ giận tại sao mình lại không chăm sóc được cho anh không lo lắng được cho anh trong giây phút này, nhưng không lẽ tất cả những gì em đã làm từ mấy năm nay là sai sao anh? Lời động viên, an ủi, chăm sóc cho anh bằng những tin nhắn, những lời dặn dò của em là sai sao anh??? Em đã không hiểu và hoàn toàn không hiểu? Có lẽ em đã sai .
cô bé ngốc nghếch
Theo ngoisao.net