Anh biết không những ngày không có anh bên cạnh em luôn phải cố gắng sống cho vui vẻ mà chẳng thể làm được, nỗi nhớ anh cồn cào ra riết, mọi lúc mọi nơi và trong hoàn cảnh nào em cũng luôn nghĩ đến anh. Lúc đang nói chuyện với bạn bè bất chợt có ai nói một điều gì đó giống anh hay là hành động đưa tay lên miệng như anh lại làm em ngẩn ngơ và nhớ anh muốn khóc. Em và anh yêu nhau bao lâu rồi anh có nhớ nữa không? Em luôn tính từng ngày khi yêu anh mà phải xa anh, những ngày tháng đó thật hạnh phúc nhưng cũng thấm đẫm nước mắt của em khóc vì thương nhớ anh. Buồn em khóc, vui vẻ hạnh phúc em cũng khóc có khi là khóc nhiều hơn. Chính bản thân em cũng không lý giải được điều đó.
Những ngày tháng vừa qua đôi lúc em cũng đã làm anh buồn, em thấy giận bản thân em vô cùng. May mắn thay anh không bao giờ giận em. Em hạnh phúc vô cùng khi yêu anh và có anh trong cuộc đời này. Anh bao dung và độ lượng với tất cả những lỗi lầm em gây ra, anh không bao giờ chấp nhặt và để ý đến những điều đó. Nhiều lúc em thấy mình thật đáng ghét khi cứ nghĩ linh tinh và có những lời nói làm cho anh buồn, những lúc ấy em giận bản thân mình vô cùng.
Anh yêu ơi ! Thế là sắp đến ngày 30/10 rồi đó, anh có còn nhớ ngày này không anh yêu? Em hỏi thật ngớ ngẩn phải không anh? Anh cũng như em thôi làm sao mà quên được. Ngày này của năm ấy cũng là những cơn gió lạnh đầu mùa miên man đùa trêu trên tóc, anh nói lời yêu em trong sự ngỡ ngàng của chính em để rồi giờ đây anh đi xa quê hương còn lại mình em với bao kỷ niệm yêu dấu.
Mỗi khi bất chợt có một cơn gió lành lạnh đi ngang qua em lại giật mình và nhớ anh muốn khóc, nhớ đến câu “gió lạnh đầu mùa đó em yêu” của anh, khi em bên anh rùng mình bởi một cơn gió thoảng qua.
Hàng đêm nỗi nhớ anh làm em trằn trọc không sao mà ngủ được,nằm nghĩ miên man,nghĩ đến lúc gặp lại anh sau bao ngày xa cách sẽ thế nào, chắc là em khóc nhiều lắm vì niềm hạnh phúc khi gặp lại anh. Tình cảm dồn nén bấy lâu được có cơ hội dâng trào, cũng có thể em không khóc được và cũng không nói được lời nào?.
Em cứ nghĩ nhiều thật là nhiều. Sáng nay em thức dậy thấy tiết trời lạnh làm em buồn và nhớ anh muốn điên luôn anh có biết không,em sợ anh phải lo lắng nhiều nên em không dám nói là em nhớ anh đến chừng nào.Em nhớ điều anh nói cùng em “Mỗi khi có một cơn gió vô tình hôn lên má em, đùa trêu trên tóc em thì em đừng buồn, đừng giật mình hờn trách. Đó là ngàn vạn nụ hôn anh gửi vào trong gió mang đến bên em đó em yêu” và rồi nước mắt em lại rưng rưng nhớ thương ngẩn ngơ.
Em muốn gọi tên anh thật to để niềm thương nỗi nhớ tan vào trong gió,bay cao lên bầu trời và mang đến bên anh,em muốn nói ngàn vạn lần rằng: “Trung yêu của em,em yêu và nhớ anh thật nhiều”.
Mỹ Duyên
Post by Cao_ba_vuong (thành viên diễn đàn)