Ngày đầu tiên chúng ta là những người xa lạ, em cứ ngỡ rằng em sẽ khó có thể vượt qua được những giây phút kinh khủng này, vậy mà em cứ bình thản đi qua, không gợn một chút cảm xúc. Ngày anh quay lưng lại với em, dẫu biết rằng sớm hay muộn cũng đến, nhưng sao nó đến bất ngờ và đột ngột khiến em ngỡ ngàng đến choáng váng.
Em cảm thấy mệt mỏi với công việc và chán nản với cuộc sống hiện tại. Em thấy mình không còn tràn đầy nhiệt huyết để sống, để làm việc như ngày nào. Và vô thức, thói quen của ngày xưa, em lại mè nheo nhõng nhẽo than thở cùng anh. Vậy mà, em không thể hiều, những lời nói ấy thế nào khiến anh lại như thế. Những lời nói của anh cứ nhảy múa trước mắt em, như trêu cợt. Giây phút ấy, dường như em đã cạn kiệt sức lực, không thể nói và cũng không thề tìm ra được lời nói nào để cho anh hiểu em. Vậy nên, em chỉ biết ngoan ngoãn làm theo những gì anh yêu cầu, để rồi cuối cùng, khi em hoàn hồn, em mới nhận ra rằng, em đã khiến anh quay lưng với em, mãi mãi. Hôm nay, ngày đầu tiên chúng ta trở thành người xa lạ, những cảm xúc trong em dường như đã không còn hiện hữu, vậy nên em thấy mình bình thản, chẳng biết vì rằng em không thấy đau hay vì lẽ em quá đau đến tê dại không còn nhận ra rằng mình đang đau. Người ta hay nói rằng, phía bên kia sóng gió là một bến bờ bình yên, nhưng sao dường như những sóng gió đã nhận chìm tất cả những gì thuộc về anh và em. Em giận mình vì đã quá trẻ con, em giận mình vì không bao giờ nghĩ đến những cảm xúc của anh. Giờ đây thì tất cả đã đổ vỡ tan tành hết rồi, em có muốn níu kéo cũng đã quá tầm tay với. Em phải bắt đầu tập đi một mình, không có ai nhõng nhẽo những khi em buồn chán, không có ai chia sẽ những khi em mệt mỏi, không có ai động viên những khi em gục ngã, và cũng chẳng còn ai cho em nương tựa để bước đi. Thoáng hụt hẫng, nhưng rồi em cũng sẽ phải không bước đi mà thôi. Những ngày không có anh đã bắt đầu. BI
Lê Nguyễn Sơn Thủy
Theo Ngoisao