Chúng tôi đã chia tay nhau hai lần rồi cơ đấy! Thật chẳng hay chút nào, phải không? Tôi tự thấy mình là người không dứt khoát, không có lập trường.
Lần đầu tiên vì tôi cảm thấy quá mệt mỏi vì giữa tôi và anh luôn có một cái gì đó ngăn cản, không để tôi và anh trở nên ” hai con người, một trái tim”. Đó là chữ ĐẠO. Vì chữ đạo này mà tôi và anh đã chia tay nhau sau 1 năm quen nhau. Ngày ấy tôi ngây thơ nghĩ rằng với tình yêu tôi dành cho anh, rồi anh sẽ thay đổi thôi. Nhưng tôi đã lầm. Vì không thể hay không muồn thay đổi chính mình nên anh đã âm thầm rời xa tôi, đúng vào lúc tôi có ý định găp mặt anh lần cuối vào ngày sinh nhật thứ 26 của anh. Những ngày đầu tiên xa anh tôi cảm thấy mình như trút được gánh nặng trên vai mình. Lúc đó tôi tự hỏi, không biết mình có yêu anh thật không, tại sao xa anh cả tháng mà tôi chẳng hề mảy may nhớ anh. Cho đến bây giờ tôi mới biết không phải tôi không nhớ anh mà vì anh đã làm cho tôi bị quen đi cái cảm giác trống vắng, không có anh bên cạnh. Nhưng hình như tôi đã lấm! Sau 3 tháng không gặp anh tôi như người mất hồn, làm gì, đi đâu tôi cũng nhớ anh. Nhớ anh đến quay quắt… Tôi mong có một ngày được gặp lại anh chỉ để nghe lại giọng nói của anh, để biết anh sống như thế nào, công việc có tốt không, anh có nhớ đến tôi không, muốn nhìn lại gương mặt rám nắng, vầng trán cao cao và nói với anh rằng tôi yêu anh biết bao, tôi nhớ anh nhiều lắm ? Nhưng tôi không hề có ý định quay lại với anh vì với anh tôi biết rồi sẽ chẳng đi đến đâu cả, đến với nhau chỉ mang lại phiền muộn cho nhau mà thôi. Tôi cứ nhập nhổm, hồi hộp mỗi khi chuông điện thoại reo, mong đó là anh. Nhưng chỉ là thất vọng đến thất vọng. Cho đến khi tôi không còn kiên nhẫn nữa, thất vọng hoàn toàn thì lại là lúc anh quay về với tôi. Anh gửi tặng tôi bài hát ” Lời của gió” cùng lời nhắn ” dù ở đâu anh vẫn mãi mãi yêu em” qua tổng đài 1080. Tôi thầm trách anh, sao không trực tiếp gọi điện cho tôi? Tôi nghĩ có lẽ anh đã đi đến một nơi nào đó rất xa tôi. Nhưng hôm sau, như biết tôi trách anh, anh đã điện thoại cho tôi. Sau đó chúng tôi gặp nhau vào ngày 14/2. Đó là sau 10 tháng xa nhau. Và có lẽ đó là ngày lễ tình nhân đầu tiên chúng tôi bên nhau. Từ ngày quen anh đến nay đã 3 năm rồi nhưng tôi vẫn mong chờ anh mỗi tối thứ bảy, chủ nhật. Tôi luôn kiếm cái gì đó đề học thêm hoặc làm công việc gì đó để tôi lấp đầy những khoảng trống thời gian không có anh. Giờ ngôi đây, biết ra những dòng này tôi vẫn còn cảm nếm nỗi buồn tủi khi thấy từng đôi lứa họ dập dìu dắt nhau dạo phố, công viên, đi ăn kem, xem phim… Nghĩ lại mình, mình cũng có bạn trai mà, sao giờ này mình lại cô đơn thế này? Quen nhau bao lâu rôi mà những dịp lễ anh luôn có lý do để không ở bên tôi. Khi thì về nhà thăm gia đình, khi thì phải làm tăng ca, khi thì người em họ, anh họ, cậu họ gì đó mới lên… Qua mấy dịp lễ rồi mà thật sự tôi chỉ nhận được 1 cành hồng vào ngày 8.3 sau khi chúng tôi quay lại với nhau. 14.2 – ngày lễ tình nhân, tôi chưa hề biết nhận quà từ anh là gì! Có khi cả tháng anh không gọi điện, đến thăm tôi một lần! Có những khi tự mình an ủi rằng tính tình anh như thế, thật ra anh vẫn thương yêu mình, có điều anh không biết biểu lộ tình cảm đó thôi!
Sức chịu đựng của tôi có giới hạn, sự thờ ơ, khô khan, vô tâm của anh đã khiến tình yêu của tôi đối với anh ngày càng hao mòn. Tôi thật sự kiệt quệ. Sau chỉ vài tháng tôi lại nói lời tạm chia tay với anh, tôi muốn thử xa anh một thời gian xem sao, thử xem chúng tôi có thể sống mà không có nhau không?
Tôi thấy đầu óc không còn u uất, không còn buồn tủi vào mỗi ngày cuối tuần. Nhưng sau 3 tháng, tôi đã chủ động liên lạc lại với anh trong một lần tình cờ thấy anh online trên mạng. Lúc này, hình như tôi không còn nồng nhiệt, hứng khởi khi gặp lại anh. Tình yêu của tôi với anh không còn như trước nữa. Tôi không còn khóc nhiều như trước nữa. Anh nói càng xa, anh càng yêu, càng nhớ tôi. Nhưng tình yêu của anh chỉ là những lới nói, mà không có hành động. Anh đã làm được gì cho tình yêu của anh chưa? Tôi có cần anh có nhà cao cửa rộng đâu, tôi có cần anh có xe đẹp, xe xịn để đưa tôi đi đến những nơi sang trọng đâu, tôi đâu cần anh làm thật nhiều tiền, tặng tôi những món quà đắt tiền. Tôi chỉ mong anh dành cho tôi chút thời gian để quan tâm đến tôi, chăm sóc cho tôi. Và điêu tôi cần nhất ở anh là việc anh chấp nhận theo đạo thế thôi. Hình như mọi việc đối với anh quá khó, khó đến nõi anh không thể thực hiện được. Có lần anh nói với tôi, tôi nhớ như in ngày ấy. Tôi tưởng chừng như ngày ấy là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Nhưng sau đó, tôi nhận ra anh gạt tôi. Phải chăng vì thấy tôi nhẹ dạ, cả tin, quá ngây thơ nên anh nhẫm tâm gạt tôi. Hôm ấy, anh gọi điện nói muốn gặp tôi, có chuyện muốn nói với tôi. Anh nói, anh đồng ý theo đạo, anh đâu biết tôi vui như thế nào. Chờ đến ngày giáo xứ có mở khoá học giáo lý dự tòng là tôi nhắc anh đến đăng ký ngay. Nhưng anh hẹn lần hẹn lữa cho đến khi trễ khoá học….
Tôi đã tin anh bằng trái tim trong trắng của mình. Cho đến bây giờ tôi mới lờ mờ nhận ra câu trả lời, cũng trong một lần lên mạng. Anh dành thời gian cho một người con gái nào đó mà một lần tình cờ tôi đọc được những dòng tin người ấy gửi cho anh. Tất cả như sụp đổ. Đọc những dòng tin ấy mà tim tôi thắt lại. Tôi phải rất kiểm nén để giấu cảm xúc của mình trước mặt những người khác….
St By Lehoa
www.vnthutinh.com