Hành khách chú ý! tàu TN18 đi từ Hà Nội – Sài Gòn đang trên đường đến ga Nam Định, hành khách có vé đi chuẩn bị tư trang hành lý để kịp lên tàu.
Tiếng chị phát thanh viên nhà ga Nam Định vang lên tôi vội kéo valy của mình đứng ở toa số 2 để đợi tàu.
Vâng,chuyến tàu đó đã làm thay đổi cách nhìn cách suy nghĩ của tôi, lên tàu vào lúc 22h30′ sau khi làm thủ tục soát vé xong tôi được người ngồi bên cạnh nhường chiếc ghế của mình để tôi có thể có 1 giấc ngủ trọn vẹn.
Vậy là qua 1 đêm trên tàu, sáng tỉnh dậy tôi mới nhìn rõ những khuôn mặt của các anh chị ngồi gần tôi. Họ đều là những hành khách từ Bắc vào Nam để lập nghiệp. Cũng giống như tôi, khi bước chân lên tàu đã phải bỏ lại bao ánh mắt nhìn, những cái vẫy tay chào tạm biệt của người thân. Thậm chí có những người còn bỏ lại những giọt lệ rơi lưng chừng của người yêu. Với điều này thì tôi không có, nhưng trên chuyến tàu đó đã mang anh đến với tôi.
Anh, lúc bấy giờ là một anh nhân viên kiểm soát vé, đơn thuần chỉ có vậy.Thế mà chính anh lại làm cho trái tim chưa một lần yêu của tôi phải cất lên những nhịp đập mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh nhìn.
Tôi đã yêu anh, bằng một tình yêu trong sáng, không một chút vụ lợi, không một chút so đo tính toán. Nhưng dường như chỉ với tình yêu thôi thì không đủ mà nó còn đòi hỏi phải có sự kết hợp hài hoà giữa hai tâm hồn, đồng điệu trong suy nghĩ…Anh và tôi thì lại không có được điều đó.
Thời gian quen anh, tôi đã sống và làm việc như có một động lực thúc đẩy. Mỗi lúc buồn mệt mỏi trong công việc thì chỉ cần được anh gọi điện, được nghe giọng nói của anh, được nghe câu anh nói “anh nhớ em” là tôi lại như quên đi tất cả những mệt mỏi, những lo âu mà thay vào đó là những niềm vui, niềm hạnh phúc của người đang yêu.
Và rồi tình yêu đó đã được thể hiện bằng việc anh xuống thăm tôi. Tôi biết công việc của anh rất bận rộn và với khoảng cách xa như vậy, anh đã làm tôi cảm động và tình cảm tôi dành cho anh cũng được nhân lên.
Chúng tôi gặp nhau vào một buổi sáng, với vai trò là chủ tôi cũng không biết đưa anh đi đâu giữa tp, Vũng Tàu chật hẹp đó. Và địa điểm được anh và tôi chọn đó là một quán nước trong ga tàu cánh ngầm.
Tình yêu giữa tôi và anh cũng chỉ đơn giản và mộc mạc thế đó, không lãng mạn ướt át như những bộ phim hàn, mà ở đây chỉ bình dị,phẳng lặng theo thời gian.
Và để rồi…
Tình yêu đến thật nhanh và ra đi cũng thật bất ngờ. Liệu đó, phải chăng là do duyên số?
Anh đã đi, đã rời xa tôi và không biết ở phương trời đó anh có hiểu cho nỗi lòng của tôi không?
Và bây giờ…