“Tôi gặp em vào một chiều mưa tháng 10 ở xứ “Buồn Muôn Thuở”, cái ngày mà người ta luôn bảo là không may – thứ Sáu, ngày 13”
Và thế là những ngày ngắn ngủi giám sát công trình ở BMT tôi lân la đến quán chỉ để được nghe em hát, được ngắm nhìn em. Em bình thản dửng dưng với một kẻ như tôi, em bảo: “Quán em có cả khối người giống anh rồi, họ đến rồi lại đi, anh tưởng mình là chàng bạch mã hoàng tử à, đừng có mà mơ tưởng nhé!”.
Em sống rất khuôn phép, em là mẫu người con gái đặc biệt. Em đẹp, thông minh, rất cá tính.
Rồi em chủ động add nick tôi. Chúng tôi say xưa chat. Chưa bao giờ tôi thấy mình hăng say đến thế. Khi thì SG, khi thì HN, dù đi đâu, mỗi ngày chúng tôi đều dành hàng giờ để chat, để kể cho nhau nghe mọi thứ nào là công việc, cuộc sống, tình yêu, cả tôn giáo nữa, Em là tín đồ Kito giáo.
Em và tôi đều thích đọc sách nên tôi tặng em rất nhiều sách, về tình yêu, về tâm hồn cao thượng… Một lần chat, biết tôi đang ở SG em trêu: “Anh có giỏi thì lên BMT vào ngày mai đi, em sẽ mời anh café, em rất muốn gặp anh, em có việc quan trọng muốn kể cho anh nghe”.
Tôi bay ngay chuyến sớm nhất lên BMT mà không chút suy nghĩ. Em thì bất ngờ trước sự xuất hiện ấy, còn tôi hý hửng khoái chí mãi vì đã làm một chuyện đầy… ngốc nghếch.
Hai ngày sau, dẹp hết mọi nhút nhát, tôi ôm bó hoa hồng to tướng đến Thung Lũng Hồng nơi chúng tôi hẹn nhau. Khung cảnh ở đây thật thơ mộng, một con suối ẩn dưới thung lũng tự nhiên có chim muông, ong bướm và cả hoa dại. Chắc rằng cả cuộc đời này hai chúng tôi sẽ chẳng thể nào quên cái cảm giác tuyệt vời của ngày hôm đó.
Tôi quá bẽn lẽn nhút nhát (chẳng hiểu sao một kẻ đứng trước hàng trăm người để bảo vệ ý tưởng như tôi lại vụng về đến thế). Em nhận hoa từ tay tôi cũng luống cuống, thẹn thùng.
Thật bất ngờ, hôm nay là sinh nhật thứ 23 của em và tôi là người duy nhất ngoài gia đình biết được điều đó. Với tôi, đó là lần đầu tiên và duy nhất tôi dám ôm bó hoa để tặng cho một người bạn gái. Còn với em, em chưa bao giờ ra khỏi nhà mà không có người thân đi cùng, đó cũng là lần đầu tiên em dám dối gia đình để hẹn gặp một người bạn trai.
Những tưởng mọi thứ thật tuyệt vời, khi em mời tôi cùng tham dự buổi tiệc sinh nhật với gia đình nhưng cũng hôm đó tôi biết được bố mẹ em không đồng ý. Mãi sau này tôi mới biết, đó là vì em đã được hứa hôn với một anh Việt Kiều và đang có kế hoạch sang Mỹ.
Em đã từng nói sẽ không cho tôi cơ hội nào cả, vì em phải đi xa…
3 năm trôi qua, mỗi sáng thức dậy tôi điều nghĩ đến em. Em ở đâu? Em sống có tốt không? Có được hạnh phúc không? Dần rồi cũng thành thói quen, việc đầu tiên của tôi trước khi làm việc là online và gửi message qua Yahoo cho em chỉ để “chúc em một ngày mới an lành”. Tôi luôn cầu mong những điều tốt đẹp, hạnh phúc sẽ đến với người con gái tôi yêu.
Chúng tôi có blog là nơi san sẻ suy nghĩ, nơi động viên cả em và tôi vượt qua những khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Blog đã hơn 600 entries mà em chưa comment lần nào. Tôi biết em cảm nhận hết tất cả, vì tôi tin một lẽ đương nhiên những gì từ trái tim rồi cũng sẽ tìm đến trái tim. Nhưng em chỉ im lặng. Thỉnh thoảng nick em sáng lên, và đó là thông điệp duy nhất em muốn tôi biết, em vẫn sống bình yên.
Những khi cần chốn nghỉ ngơi, tôi lại quay về BMT. Chỉ khi ở đây, tôi mới thấy tâm hồn mình an lành. Tôi đến nhà thờ nơi chúng tôi từng hẹn gặp, đến Thung Lũng Hồng nơi hai tôi đã bẽn lẽn khi xưa. Tôi lại đến quán em, chỉ để ngồi đó, hoài niệm, “khắp BMT này chỉ có nhà em là có cây hoa sữa to nhất thôi, anh có biết không?”.
Nhiều người bảo với tôi rằng, hãy sống cho tương lai, đừng sống vì quá khứ. Một cánh cửa khép lại, sẽ có cửa khác mở ra. Tôi biết, tôi hiểu rõ điều đó, nhưng suốt cuộc đời này ký ức về người con gái ở Thung Lũng Hồng sẽ còn theo tôi mãi. Tôi tiếc, tiếc mình không phải là nhạc sỹ là nhà văn để có thể sáng tác tặng em một bản nhạc hay một chuyện tình…
Tôi bây giờ tốt hơn nhiều rồi. Tôi dành nhiều thời gian cho tham vọng của mình hơn. Tôi cũng vẫn thường ôm đàn ra ban công mà mơ tưởng: Trái tim tôi có một ước mơ, đêm đêm ngước nhìn trăng tôi luôn mơ được có em bên cạnh.
Tôi vẫn thích hoài câu nói của ai đó: “Nếu bạn yêu, hãy yêu như một dòng sông, qua mùa bão lũ, khô hạn, dòng sông ấy sẽ không bao giờ cạn nguồn”. Có lẽ tôi sẽ yêu em theo cách như thế!
By Luna