Một lần nữa nhoi nhói nơi vùng ngực trái – không đến nỗi quặn đau, đó chỉ là cảm giác lói nhẹ cộng hưởng với vài giây lỗi nhịp của trái tim. Một lần nữa lòng xao xuyến, cuốn tôi quay lại ký ức thuở nào. Vùng trời ngày ấy tưởng chừng như đã nhạt nhòa theo thời gian, nhưng nó cứ vương vấn trong tôi đến tận bây giờ và có lẽ sẽ còn tồn tại mãi mãi về sau.
Vùng trời ấy, nơi em và tôi là một đôi say mộng tình. Hằng ngày, cứ sau giờ làm việc chúng tôi lại gặp nhau, quấn quít bên nhau. Từng nẻo đường của thành phố Cần Thơ hầu như in dấu chân chúng tôi. Không quán cafe lãng mạn nào không in bóng dáng em và tôi. Và Lộ Vòng Cung nữa, nơi ấy đã khắc ghi bao kỷ niệm đẹp của đôi tình nhân này. Đã bao lần tôi đưa em về trên con đường thơ mộng ấy. Đó là con đường đã dẫn em vào trái tim tôi. Lúc đó, tôi ngỡ rằng không gì có thể chia cách được hai đứa. Tôi nghĩ, sẽ cùng em tay trong tay vượt qua tất cả sóng gió cuộc đời, sẽ xây cho em một tổ ấm đầy tiếng cười và hạnh phúc, sẽ tô thắm chuyện tình mình với chỉ một gam màu hồng tươi tắn…
Một buổi tối đang vui vẻ bên nhau, chợt em nhìn tôi với khuôn mặt ngượng nghịu và khẽ hỏi: “Chữ ký của anh trông sao ngồ ngộ?”.
Tôi ôm em vào lòng, nhè nhẹ nâng bàn tay bé nhỏ, xinh xắn và ký tên mình vào lòng tay em. Từ từ thêm một, hai, rồi ba nét nữa vào chữ ký thì hiện rõ tên tôi. Tôi huyên thiên nào là chữ ký mình đơn giản, không màu mè bay bướm. Nào là nó cân đối có trước có sau, đều đặn… Nó thể hiện tính cách đơn giản, chân thật và thẳng thắn của con người tôi trên trang giấy. Sau khi nghe câu trả lời, em chỉ im lặng với vẻ mặt buồn buồn. Từ ánh mắt em, tôi cảm nhận em đang thất vọng. Lúc đó tôi hoàn toàn không biết vì sao.
Cuộc đời không phải chỉ toàn là nắng ấm và bằng phẳng. Biết vậy nên tôi đã lèo lái cuộc tình tôi lướt qua được một vài khúc quanh. Nhưng sức người có hạn, dòng đời thì cứ cuồn cuộn chảy. Đến một ngày tôi chợt nhận ra rằng, con đường dành cho em và tôi quá gập ghềnh, chênh vênh và đầy giông bão. Tôi đã cố gắng lắm, đã cố đến sức cùng lực kiệt nhưng cũng đành bất lực. Đau nát lòng, vô vọng nhìn theo bóng con thuyền tình mong manh nghiêng ngả cuốn dần vào tâm bão dữ và vỡ vụn, lệ tôi tuôn chảy thành từng dòng. Nuốt từng giọt mặn đắng vào lòng, gom góp từng mảnh vụn còn xót lại của cuộc tình, tôi đem chôn vùi vào dĩ vãng sâu lắng của đời tôi. Đường tình đôi ngã nhưng cả hai không oán trách gì nhau, bởi không ai có lỗi. Chỉ trách Thần Cupid đã bắn mũi tên tình yêu không trúng vào tim hai đứa.
Nỗi đau chưa kịp lắng đọng, nét buồn thương còn vương trên đôi mắt thâm quầng sau bao đêm dài mất ngủ. Một hôm, tình cờ khi đặt bút ký tên mình, tôi bỗng giật bắn cả người. Lúc bấy giờ tôi mới phát hiện ra một điều thật lạ: chữ ký của tôi chính là tên của em! Tôi đã hiểu câu hỏi của em rồi! Không cần thêm bớt nét nào cả, nó đã hiện đúng tên của em. Một đứa bé mới biết đánh vần thôi cũng có thể nhận thấy điều đó. Dẫu biết có trả lời được câu hỏi ấy, thì cũng không hy vọng ngăn được sự đổ vỡ của cuộc tình chúng tôi. Nhưng tim tôi lại thêm lần nữa đau buốt như bị ai cào xé. Lòng cứ dằn vặt, tự trách mình sao quá ngây thơ, khờ khạo trước câu hỏi của em.
Đến lúc hiểu ra điều đó thì có ý nghĩa gì nữa. Tôi đâu còn cơ hội trả lời câu hỏi hôm nào. Chữ ký trên tay em cũng đã phôi phai từ lâu. Giờ em có còn có nhớ về câu hỏi ấy, có còn trách câu trả lời vô duyên của tôi? Đã bao lần tôi quay về chốn cũ, nơi ngày xưa em và tôi thường ngồi tâm sự. Mong một lần nữa được gặp lại em, được nâng niu bàn tay ngọc ngà của em. Tôi sẽ ký tên mình vào tay em và xin em cho tôi được thêm lần nữa trả lời câu hỏi “đáng yêu” ngày nào. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Em đã khuất xa, xa mãi khỏi tầm tay tôi. Tất cả đã quá muộn màng!
Tôi còn nhớ rất rõ câu nói của em trong bức thư chia tay: “Anh hãy quên em đi, hãy xem em như cơn gió nhẹ thoảng qua cuộc đời anh. Em muốn cả hai quay lại trạng thái ban đầu – cái trạng thái mà hai đứa chưa đặt vấn đề tình cảm với nhau ấy. Những lúc rảnh rỗi, hai đứa lại hẹn gặp nhau và cư xử với nhau như những người bạn”. Tôi hiểu em lắm, em nói vậy vì em không muốn mãi mãi mất tôi. Nhưng em ạ! Có thể quên em được không khi mỗi lần ký tên lại thêm một lần tim tôi xao xuyến? Có thể xem em là bạn được không khi mỗi lần đặt bút xuống trang giấy, lòng cứ lâng lâng như đang lướt nhè nhẹ nét bút vào bàn tay xinh xinh thuở nào? Có thể vô cảm được không khi hình bóng em trở về và dựa vào người tôi, sưởi ấm cõi lòng băng giá của tôi?…
Không! Tôi không thể quên em! Tôi không thể xem em như một người bạn! Tôi không thể vô cảm bên em!
Đừng trách tôi, em nhé! Bởi không chỉ riêng tôi mang trong mình một trái tim để cảm nhận những yêu thương, buồn khổ, hạnh phúc, đắng cay… của cuộc đời. Mọi người ai cũng thế thôi, tạo hóa đã ban cho nhân loại trái tim tràn đầy cảm xúc. Chính vì thế, thì em ơi, làm
sao có thể không thổn thức, không lưu luyến, không chạnh lòng mỗi khi vô tình gợi lại những kỷ niệm đẹp mà trên đường đời ta đã để vuột khỏi tầm tay, như tôi đã để lạc mất em?!
sao có thể không thổn thức, không lưu luyến, không chạnh lòng mỗi khi vô tình gợi lại những kỷ niệm đẹp mà trên đường đời ta đã để vuột khỏi tầm tay, như tôi đã để lạc mất em?!
… Thêm một lần nữa nhoi nhói nơi vùng ngực trái. Ký ức thuở nào lại ùa về. Trong tôi lại ngổn ngang bao nỗi niềm vui – buồn đan xen. Một cảm giác thật ấm áp, thật hạnh phúc và cả xót xa nữa, em à! Tôi nguyện với lòng mãi mãi sẽ không thay đổi chữ ký. Vì chỉ khi đặt bút với chữ ký ấy thì em mới quay về bên tôi. Và vì chữ ký ấy đã vô tình gánh nặng trên mình tên một loài cây mà tôi rất thích – loài cây mang biểu tượng cho tính cách mềm dẻo, thẳng thắn, thanh tao và quân tử của con người.
Từ đâu đó sâu thẳm tận đáy lòng văng vẳng vọng về tiếng gọi ngọt ngào, thân thương của một thời xa vắng: “Tr… ơi!”.
HCĐ – Cần Thơ