T.H. ạ! Em nói, em thật bất ngờ khi gặp lại anh, anh thay đổi quá nhiều so với trước. Anh sống hay hơn và hòa đồng hơn. Em biết do đâu anh có được như ngày hôm nay không? Do đường đời anh không bằng phẳng, do anh vấp ngã nhiều. Mỗi lần gượng dậy sau cú té đau là một bài học, tạo thêm cho mình một kinh nghiệm sống. Chỉ thế thôi em à! Và cũng có lẽ, em ít có điều kiện tiếp xúc với bạn bè nên chưa thấy cái nổi trội của người ta. Ai cũng có cái hay, cái đẹp để tồn tại. Chỉ vì ta chưa gần gũi nên chưa hiểu được những ưu điểm của họ mà thôi. Anh cám ơn em vì đã xem anh như một người anh, người bạn trong đời em!
Đừng tự trách mình nữa em à! Một thời gian dài chúng ta bặt tin nhau đâu phải do lỗi của em hay lỗi của anh. Sóng gió cuộc đời đã cuốn chúng ta vào vòng xoáy không có điểm kết thúc. Nào cơm, nào áo, nào gạo, nào tiền… Chúng ta đâu còn ở vào cái thuở hai buổi cắp sách đến trường, khi về đến nhà là có cơm ăn, có quần áo mới để thay. Chúng ta đã trở thành bậc làm cha, làm mẹ cả rồi nên phải mang nặng trách nhiệm với gia đình, con cái. Cuộc sống tất bật, thỉnh thoảng được tin về nhau, có dịp nào đó gặp lại nhau đã đủ mừng vui lắm.
Thời gian trôi nhanh thật! Mới đó mà đã hai mươi bốn năm kể từ ngày mình rời mái trường trung học yêu dấu. Như những cánh chim, ta vươn khắp bốn phương trời. Và cũng từ đó mỗi người một ngả. Nhiều người trong chúng ta đã biền biệt xa xứ, rất ít khi trở lại quê nhà, trong đó có em. Người xưa nói: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng” ngẫm nghĩ đúng thật. Có những người kề cận mà mấy năm trời có gặp được đâu. Chẳng hạn như anh và chị lớp trưởng lớp mình. Hai nhà chỉ cách nhau vẻn vẹn một con đường, với khoảng cách chưa đầy 50m. Vậy mà lâu nay đâu nhìn thấy mặt nhau. Như thế có thể gọi là vô duyên không nhỉ? Còn giữa anh và em, anh nghĩ sẽ tồn tại hai giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất từ lúc ra trường đến trước ngày em về VN vừa rồi. Đây là giai đoạn “Vô duyên”, nên chúng ta hoàn toàn mất liên lạc. Và kể từ ngày gặp lại nhau trở đi, anh tin rằng, sẽ tồn tại hai chữ “Hữu duyên” trong tình cảm bạn bè chúng mình. Em đồng ý thế không?
Nhân nói về “Hữu duyên” – “Vô duyên”, anh kể cho em một câu chuyện đã bị chôn vùi hàng chục năm rồi. Hãy lắng lòng mình trong giây lát, em nhé!
… Mùa Thu năm ấy, khi những chú ve sầu ngân nga những nốt cuối cùng của khúc biệt ca mùa Hạ, khi những cơn gió nhẹ cuốn những cánh hoa đỏ rực còn sót lại trên cây phượng già ngoài sân trường vào miền quá khứ. Như bạn bè đồng trang lứa, một chàng trai đành nói lời từ biệt trường xưa cất bước lên đường nhập học.
Với dáng vẻ bên ngoài khờ khờ và xấu trai, nhưng tính nết chàng ta rất ướt át, lãng mạn và hiền hậu. Chàng yêu bóng đá, yêu thơ, yêu nhạc… và hay mơ mộng. Chàng thường hay nghĩ về bạn bè thời trung học, trong đó có một người rất đặc biệt với chàng. Trời cao có mắt nên đã tạo một cơ hội để chàng được gần người ấy. Đó là lần trở lại Thủ Đức sau thời gian về thăm quê Cần Thơ. Mất gần một ngày trời để đi hết quảng đường trên 200km, qua hai chuyến phà, mà sao lòng chàng cảm thấy thời gian trôi thật nhanh và con đường thì ngắn ngủi quá! Tranh thủ khoảng thời gian vàng bạc hiếm hoi được kề cận bên nàng, chàng hay liếc mắt len lén nhìn người đẹp một cách đắm đuối. Ôi những ngón tay búp măng, ôi khuôn mặt trái xoan dễ thương làm sao! Ngồi cạnh nàng, chàng cảm nhận hơi ấm truyền từ thân thể nàng qua làn da vào từng mạch máu, vào tận trái tim non nớt của chàng. Ấm áp lắm! Xao xuyến lắm! Rồi chàng mơ về một ngày…
Sau chuyến đi ấy, bóng cô nàng luôn lảng vảng trước mắt chàng. Hằng đêm, hình ảnh nàng theo chàng vào từng giấc mộng. Và chàng viết những bức thư để tỏ tình. Nhưng viết được gì cơ chứ, chỉ là những lời vụng về, bóng gió vu vơ. Khi nàng biết được ý đồ “bất chính” của chàng, nàng đã tỏ ý lảng tránh. Chàng đau buồn lắm, nhưng đâu dám buông lời trách móc ai. Một đêm, chàng ta thấy Thần Cupid bay đến. Trên tay Thần cầm cây cung, lưng đeo túi đựng những mũi tên. Thần không giương cung bắn mũi tên tình yêu như thường lệ, mà nheo mắt nhìn chàng ta, rồi lắc đầu phán: “Thằng Khờ vô duyên!”. Thế là hết! Không còn chút hy vọng mong manh nào cho cuộc tình của chàng với cô nàng xinh xinh cùng lớp. Những ngày sau đó chàng rất buồn. Tim chàng như bị ai cào xé. Đau lắm! Chàng bị hụt hẫng thật sự!
Theo thời gian, vết thương ấy cũng dần dần lành lặng. Chàng đã tìm lại trạng thái cân bằng sau những ngày gần như tuyệt vọng. Cuối cùng chàng khờ cũng hiểu rằng, bàn tay ngọc ngà với những ngón tay búp măng tuyệt đẹp, khuôn mặt trái xoan khả ái của ai kia sẽ không bao giờ thuộc về chàng. Mãi mãi đó chỉ là một kỷ niệm đẹp thoảng qua trong đời chàng mà thôi!…
Em ạ! Chuyện xưa đã nhạt nhòa theo dấu thời gian. Có những thứ xấu xa ta phải quên phắt nó đi, và có cả những kỷ niệm đẹp mà ta luôn nhung nhớ, tôn thờ. Nhưng tất cả đã là ký ức, đã thuộc về quá khứ mất rồi thì đừng dằn vặt làm chi nữa, em ơi! Đừng tự trách mình vì những gì em đã đối xử với anh thuở nào. Đối với anh, từ sau khi gặp lại em, anh biết chắc là chúng mình sẽ là bạn tốt với nhau. Anh hiểu cuộc sống thiếu thốn tình cảm của em bên ấy nên sẽ thường xuyên viết thư thăm hỏi, chia sẻ với em. Anh chỉ mong giữa anh và em từ đây về sau sẽ tồn tại một tình bạn trong sáng. Anh hy vọng, trong mối quan hệ bạn bè, anh em mình sẽ rất “Hữu duyên”. Em có nghĩ thế khôn
g? Nếu có thì mình cùng nhau vun đắp tình anh em, bạn bè này nhé!
g? Nếu có thì mình cùng nhau vun đắp tình anh em, bạn bè này nhé!
Anh đã viết những dòng thư này hồi tối, nhưng đến sáng nay anh mới gởi em. Vì giờ này mới là đêm bên ấy. Và em chỉ rảnh rỗi mỗi tối để tâm sự với bạn bè thôi, phải không em? Đọc xong những dòng chữ này em phải ngủ ngay, giữ gìn sức khỏe để sáng mai còn phải lao vào công việc. Công việc không đợi chúng ta đâu!
Nếu mỗi đêm em có một điều ước, thì đêm nay em hãy ước sao cho tình bạn bè chúng mình vĩnh hằng, em nhé!
Chúc em luôn khỏe mạnh, hạnh phúc và thành đạt!
Tạm biệt em, người bạn của anh!
HCĐ – Cần Thơ
vnthutinh.com