“Tớ ghét cậu.”
Tớ đã từng nói hàng trăm lần là “ tớ ghét cậu”.
Phải, tớ ghét cái tình cách ngạo mạn của cậu, cho dù cậu thực sự không nhận ra. Chính vì không chịu nổi sự ngạo mạn đó của cậu mà tớ đã chuyển chỗ, để đến một vị trí hoàn toàn không phù hợp với tớ.
Nhưng cho dù đáng ghét thế nào, thì với tớ, cậu vẫn luôn là người bạn tốt, bạn tốt của tớ.
Tuần trước, khi cậu hỏi tớ là ai?, tớ đã nghĩ cậu đùa, cho dù vẻ mặt của cậu không có vẻ đùa. Rồi dần dần tớ cũng phải nhận ra, cậu thực sự không đùa, vì cậu không nhớ tớ là ai nữa.
Cho dù tớ không tin, thì đó vẫn là sự thật. Và tớ thì vẫn không thể tin. Tớ từng là người thường xuyên trách móc cậu, cáu gắt cậu, cãi nhau với cậu;nhưng cậu chưa từng giận tớ. Qua bao nhiêu chuyện, những chuyện điên khùng của cậu, những kí ức về Mai Anh mà cậu đã kể cho tớ,về một người hơi giống tớ…. Tớ không thể tin cậu có thể xoá đi vị trí của tớ trong những kí ức của cậu.
Cậu đã từng vào blog của tớ, đã đọc hết những gì tớ cố ý viết cho cậu đọc, đủ để hiểu tớ ghét cậu thế nào. Tại sao lại có thể ko nhớ tớ là ai?
Tại sao tớ lại là một học sinh mới chuyển trường về??????
Cậu đã từng khen tên tớ đẹp, có nhớ không?. Vậy mà khi xem sổ điểm, cậu lại hỏi tại sao lại có cái tên này- và đó chính là tên tớ.
Sao cậu không thắc mắc: một học sinh mới chuyển trường như cậu nghĩ lại có tên trong sổ điểm học kì 1?
Tớ và cậu đã học cùng nhau gần 2 năm, chẳng lẽ cậu không nhớ?
Hai năm không hẳn là quá dài, nhưng đủ để tớ hiểu cậu và biết những gì cậu đang nghĩ.
Và tớ không thể chấp nhận là một học sinh mới trong mắt cậu.