Chừng ấy thời gian. 5 năm rồi tôi còn buồn lắm.
Tôi và em quen nhau, khi tôi là một Hướng Dẫn Viên du lịch Thực Tập vừa học vừa làm, tôi cao 1m73 và được đánh giá là rất ưa nhìn. Còn em, em không quá đẹp nhưng dịu dàng, mỏng manh, nét cười duyên và hiền dịu, đôi mắt sáng long lanh, Giọng nói pha chút Sài Gòn nơi em từng sống. Em là một cô công nhân khu công nghiệp Bắc Thăng long. Chẳng hiểu sao tôi lại thương em đến vậy. Em cũng thật thương tôi, duờng như chúng tôi chẳng mấy khi nói với nhau một câu yêu cho dùng thương nhau lắm, yêu nhau lắm. Sau mỗi chuyến đi tôi thường tìm đến nơi em, mọi thứ như dừng lại, tôi quên hết công việc, học hành, lo toan, em thường thủ thỉ với tôi chuyện mấy chị trong công ty trêu em thế nào? công việc thế nào? tôi chỉ ngồi nghe em nói ngắm nhìn em, em nấu cơm cho tôi ăn. 7h30 tôi lại xa em bằng chuyến xe bus cuối cùng từ Cổ Loa về Mỹ đình trước khi bắt chuyến xe về Nhổn. Cách nhau gần 20 km nên có khi hai tuần mới sang thăm em một lần món quà chỉ là bó Hoa tự hái, hay vài cái bánh rán, hay vài củ đậu vì em thích.
Gần như chưa bao giờ chúng tôi to tiếng cho đến một hôm… tôi gào vào điện thoại rằng: Anh Yêu Em ! khi tôi biết tôi sắp mất em. Không phải em hết yêu tôi, không phải em có người khác, không phải gia đình mà vì tôi không cưới nổi em. Một thằng sinh viên lo cho mình còn chưa xong, học hành chưa xong lấy gì mà lo cho em một cuộc sống hạnh phúc. Tôi biết mình phải xa em, phải để em trở lại cuộc sống như vốn có của nó, phải để em có những cơ hội tốt hơn vì em đã 24 tuổi rồi, nước mắt tôi cứ trào ra khi đọc dòng tin nhắn: “Em là con gái, để em chờ đợi rồi cuộc sống sau này sẽ ra sao. Em phải làm sao bây giờ? em yêu anh.” Người nói câu chia tay là tôi em không nói gì chỉ khóc, lặng lẽ chạy lại ôm tôi, ôm thật chặt. Tôi như xé lòng nhưng tôi không khóc, em đưa tôi ra bến xe bus, Nhìn em lần cuối khi thấy chiếc xe bus đến gần tôi chạy lại xe không quên ngoảnh lại nói: Nhưng anh vẫn thương em nhất Hằng ơi.. gục mặt lên hàng ghế cố gắng để không ai thấy tôi khóc.
Một năm sau thì nghe tin em cưới, cũng không mời tôi. Có lẽ sợ tôi đau. Tôi vẫn gọi điện hỏi thăm. Đến bây giờ em đã có em bé. Chắc em đang sống một cuộc sống hạnh phúc. Tôi vẫn thường xuyên theo dõi cuộc sống của em từng ngày một, Đôi lúc tôi chỉ muốn gọi cho em để nghe một lời thôi em nói nhưng không đủ can đảm vì sợ ảnh hưởng đến gia đình em. Giờ tôi là một phó Giám đốc, Chưa gia đình, chưa người yêu có lẽ tôi còn quá yêu em, tôi đã cố gắng hết sức để có được như ngày hôm nay, nhưng thì sao….? bây giờ tôi ước giá như xưa tôi có một phần thôi như bây giờ thì tình yêu của tôi đã bớt nghèo làn, chua xót, chưa bao giờ tặng em được một món quà cho ra hồn, yêu nhau hơn năm trời mà có bao giờ đi chơi với nhau?.. giá như ngày ấy tôi có thể chăm sóc em một chút như những người ta yêu nhau, em có đòi hỏi bao giờ? chẳng bao giờ, chẳng gì cả nhưng càng nghĩ tôi càng thương. Chia tay nhau chắc chẳng phải chỉ mình tôi đau khổ, em cũng nấc lên không thành tiếng trong điện thoại mà chẳng nói được câu gì. bao năm tôi vẫn thầm tìm một hình ảnh quen thuộc trong từng đồ vật, từng khoảnh khắc. Bỗng dưng tôi bật khóc khi nghe một khúc nhạc quen thuộc hay thấy một bóng hình mỏng manh của ai đó gần giống em…
“Hằng ơi có phải anh quá cố chấp, hay vì anh quá yêu em, có phải anh quá ngốc nghếch, yếu đuối. Bây giờ anh biết làm sao, Trái tim anh vẫn chờ đợi, chờ đợi gì? anh vẫn khóc, anh vẫn đưa tay lên đỡ lấy trái tim mỗi đêm. những kỷ niệm vẫn ùa về rồi vỡ òa trong khóe mắt, yêu lắm,thương lắm, nhớ lắm, đau lắm….Có lúc tôi muốn tìm em hét thật to rằng: tôi vẫn yêu em! rồi khóc một trận cho nhẹ lòng! nhưng tôi nhận ra điều duy nhất tôi có thể làm cho em được là để em bình yên với cuộc sống của riêng mình.
Hằng ơi! Tôi Vẫn Yêu Em
” Yêu một nguời không nhất thiết phải có được họ. Nhưng có được một người thì cố mà yêu lấy họ, giữ lấy họ. Cuộc đời không chắc đã có lần thứ hai đâu ai ơi.”
Viết về cuộc tình của tôi
Tôi Vẫn Yêu em
vnthutinh.com