Những cơn mưa bất chợt của tháng 7 lại rơi ngoài kia! không biết từ bao giờ mà những cơn mưa nay mới đáng yêu với nó đến thế ,tại sao bây giờ nó mới cảm nhận được điều đó? có lẽ những ngày có mưa là những ngày nó nhớ về anh nhất, những lần nó gặp anh cũng là những ngày có mưa, gặp anh nó mới cảm nhận được những cơn mưa thực sự rất đẹp và không hiểu từ bao giờ nó lại thích đi bộ dưới mưa. Nhưng cơn mưa nhẹ nhàng bay bay đã khiến nó vui và cũng đã làm cho nó buồn, và lúc này đây nó cảm nhận đc sự lạc lõng, cô đơn, nó nhớ đến anh, bao ngày qua nó trở nên buồn vô hạn..chờ và chờ….Nó chờ đợi điều gì thì trái tim nó mới thực sự hiểu được, liệu sư tình cờ cho những lần gặp gỡ có phải là định mệnh ko anh?
Anh a! Bây giờ em chợt nhớ đến câu nói:
Khi yêu bằng trái tim con người, tình yêu đó chỉ làm đau người khác. Nhưng khi yêu bằng một trái tim thiên thần, tình yêu đó chỉ làm đau chính mình. Có điều là trái tim thiên thần vốn trong suốt nên chẳng có ai nhìn thấy được niềm đau đó, và vì vậy người ta thường cho rằng đã là thiên thần thì chẳng bao giờ biết đến buồn đau…”.
Sự tình cờ đã khiến em gặp anh,Nhũng lần gặp nhau luôn mang lại cho em những cảm giác khác nhau, và giờ đây em đã thực sự nhớ về anh.
Nhiều lúc em Tự hỏi sao em lại yêu anh đến vậy nhỉ? anh cao to,hay anh ăn nói dể nghe ,không e không yêu những điều đó , có lẽ em yêu nụ cười của anh, nụ cừoi của anh luôn mang lại cho em cảm giác ấm áp mà em chưa thấy được từ bất cứ ai.
Em tự hỏi răng khi nhìn những cơn mưa này có bao giờ anh nghĩ về em không?có bao giờ anh tự hỏi em đang làm gì? và đang nghĩ gì không? Em tự hỏi chính chính mình một ngày kia khi anh không còn gặp em liệu anh có còn nghĩ và nhớ tới em không? Nước mắt lại rơi… “Có lẽ anh không có thời gian cho những suy nghĩ vơ vẩn không phải vì anh bận mà là vì… vì nếu như có nghĩ tới em dù 1 chút thôi thì đã không vậy có khoảng trống như vậy đúng không anh?”
Em còn nhớ mỗi lần gặp em Anh luôn đặt câu hỏi với em: tại sao em lại phải ra Hà Nội? là con gái sao phải đi xa như vậy?
Đúng vậy từ mảnh đất đầy nắng và gió, cát biển mặn chát , mảnh đất miền trung mà đến đây quả là xa xôi. Thực sự mà nói với 4 năm sống ở mảnh đất Hà Thành em luôn có cảm giác lạc lõng, dường như nơi này ko dành cho em, cảm thấy mình không hợp với nơi này… Nhưng thực sự em đã cố gắng, sống làm việc và học tập. Qua bao khó khăn , cùng với những niềm vui, nỗi buồn, những giọt nước mắt của cô bé sống xa nhà. Từ một cô bé nhút nhát ,mềm yếu và hay mít ướt có tiếng. Bây giờ em đã cảm thấy mình thực sự mạnh mẽ hơn nhiều ,những va vấp của cuộc sống hối hả này đã mang lại cho em điều đó,và chính điều đó đã làm cho em cảm ơn nơi này,,,A nh biết không trong tâm niệm của mình em luôn muốn trở về , về với những năm tháng yên bình bên gia đình,bạn bè và với biển cả và có thể cuộc sống trên quê hương mình mới yên bình hơn.
Bây giờ em có thể trả lời câu hỏi của anh! vâng có lẽ đó số phận, là định mệnh đã mang em đến nơi này và bây giờ em cũng thực sự thuộc về nơi này phải ko anh?
Cũng có thể định mệnh mang em đến đây để tim kiếm một điều quý giá mà số phận đã dành cho mìn!..Nếu như thục sự em tìm thấy điều đó có nghĩa em sẽ thuộc về nơi này còn nếu em không thể tìm thấy điều đó, thì một ngày nào đó em sẽ rời xa nơi này mãi mãi.Anh có hiểu những điều đó có ý nghĩa gì không? Mà có thể anh sẽ ko bao giờ đọc được những dòng tâm sự này của em .
Dù thế nào đi nữa em vẫn thầm cảm ơn anh ,đã cho em hiểu yêu một người là thế nào, cảm giác hạnh phúc thế nào khi được cùng ngừơi mình yêu nắm tay đi bộ dưới mưa, ngắm dòng người hối hả qua đường.Cảm giác đau đớn thế nào khi không được gặp, không được nghe giọng nói, tiếng hát của người mình yêu. Bây giờ em đã biết trái tim mình muốn gì và cần gì?
” Yêu một ai đó không có nghĩa là bạn sẽ được ở bên cạnh họ đến hết cuộc đời nhưng bạn vẫn có thể lặng lẽ dõi theo người mình yêu và ở bên họ khi họ cần đến bạn”. Bởi lẽ dẫu cho kết thúc, dẫu có dang dở nhưng em vẫn hạnh phúc vì biết rằng mình cũng đã từng yêu ,từng có một tình yêu đẹp để nhớ, đã từng yêu hết mình và được đáp trả một cách thật lòng, hạnh phúc là đó…
Những lúc buồn nó thường nghe những ca khúc buồn nhưng bây giờ nó thực sự cảm thấy mình vui hạnh phúc .Nó đang thưởng thức ca khúc “Uptown girl” của westlife âm hưởng thật là vui…
Ngoài kia mưa vẫn rơi vẫn rơi,cơn mưa đêm Hà Nội thật đẹp thật yên bình.
Hà Nội, Ngày 17 tháng 07 Năm 2011