Tận cùng của Hạnh phúc ……….



Đã 2h sáng rồi vậy mà đôi mắt ko thể cụp lại được môt phần vì trót thức quá giờ ngủ mọi khi do mải làm nốt cái đống báo cáo ở công ty, một phần vì vẫn còn chút dư âm của những ngày đi xa , liệu giờ này ai còn thức, còn bâng khuâng rượt đuổi theo những dòng cảm xúc như mình?

Đã có ai đang ngồi lắng đọng trong âm thanh đêm mình không? Mở nhạc nho nhỏ nghe bản ” Nơi em chờ anh ” (dù nghe rât nhiều lần ) dù thế vẫn nhớ, một cảm xúc lẫn lộn, nhớ …nhớ những gì đã qua và những gì đang tồn tại ..cảm giác mệt mỏi đến rã rời

Mở cửa đứng ra ban công, con đường sau nhà thật yên tĩnh hôm nay thời tiết thật nóng nực và oi nồng đứng một mình cảm giác khó tả. Có lẽ chỉ còn mấy tháng nữa nữa thôi mình đã tròn 24 tuổi, cái tuổi mà phải quyết định một tương lai, lựa chọn một cách đúng đắn, bạn bè đứa đã có gia đình đứa còn đang chơi vơi với sự nghiệp mình nghĩ lại lời của mẹ, “con gái có thì, đàn ông thì không ai hoàn hảo cả, công việc cũng thế chỉ cần vừa đủ và ổn định thôi” nhưng mẹ ơi, con cứ loay hoay biết thế nào mới là “vừa đủ” hả mẹ?

Đêm buồn thật nhưng đêm trải lòng mình ra đối diện với chính mình cũng rất thật, có những phút thật lòng khi ta đối diện với ta, 24 năm qua: buồn có, vui có, thành công có, thất bại có…và tương lai là cái gì đang đón đợi thì mình cũng không biết nhưng thôi cứ sống hết lòng với hiện tại và nắm bắt hết cơ hội để tương lai không ân hận vì mình đã không cố gắng. ….Để sau này không bao giờ mình phải ân hận hay tiếc nuối vì chữ ” Giá như “
Có lẽ sắp đến lúc “…mơ về căn nhà và những đứa trẻ…” rồi.
Đêm…
…Bình yên…
Và có hay chăng mình “sắp” lỡ thì……Bất chợt nhớ bài viết ” Tôi 24 tuổi và tôi ế chồng “ .
(Ở nhà em út của mình hay trêu “Người ta có: trăng náu, trăng tròn, trăng xế còn bà chị mình là trăng rụng thế mà bà ấy vẫn tưởng mình “xanh mướt như lá non” chứ?”hic hic)

Có những chiều một mình trên phố vắng
Em lang thang tìm mảnh nắng cuối cùng
Nhưng chẳng thấy…. chỉ vài tia nắng nhỏ
Rụng trên vai , ngơ ngẩn nhớ nắng dài.

Cũng có lúc một mình trong thinh lặng
Em ước mình là chú Kiến di cư
Trở giọt nắng về nơi mình cư ngụ
Nắng tỏa hồng sưởi ấm cả mùa đông.

Rồi tỉnh giấc giữa cơn mơ bất chợt
Em thấy mình thành một đóa hoa xinh
Đón nắng đến hôn cánh hoa thật nhẹ
Hoa rực vàng , nhuộm sắc nắng long lanh.

Và dại khờ…… Em trốn kín trong anh
Tay run rẩy viết câu thơ tình ái
Trái tim hát những điều tim muốn nói
Nhớ anh rồi….. Anh có biết không anh ?.

Bảo Ngọc
f
orum.vnthutinh