Em. và chỉ riêng em mà thôi.


Sài gòn đang vào mùa mưa. Những cơn mưa đầu mùa bắt đầu kéo đến vào những buổi chiều buồn… chiều nay, những hạt nắng chiều heo hắt, cơn mưa kia cũng rơi mãi như không muốn tạnh, khung cảnh chiều tà nhè nhẹ đi vào lòng người. Những ánh nắng cuối ngày đang dần khép lại, bóng tối lan nhanh, thời gian như đang chạy đua với những dòng người lao nhanh trên đường phố sau một ngày làm việc mệt nhọc. Cậu bé nhỏ một mình lang thang rảo bước trên vỉa hè lắc rắc hạt mưa rơi. Thiên nhiên như đang hòa vào trong cậu. Bỗng… ting ting.. tiếng chuông điện thoại như kéo cậu bé về với thực tại. 1 messege – “May d da fuong tien k? Gui hinh d nhan dc k?” – cậu bé thấy nao nao trong lòng. Cậu vội reply “co, k gui di”. Thế rồi những cảm giác quá khứ bắt đầu len lỏi trong tâm trí cậu bé… hình ảnh một cô gái hiện về trong cậu, một cô gái có thể không có gì là đặc biệt với mọi người, nhưng đối với cậu bé luôn là nhất, trong mắt cậu cô gái đó luôn đẹp nhất, hiền nhất, thông minh nhất v..à… cách đặc biệt hơn đối với cậu bé, cô gái là tất cả sự hạnh phúc của cậu!

Dẫn đầu trong hồi ức của cậu bé, hình ảnh cô gái ngồi đó với mái tóc thả ngang vai, khuôn mặt tròn đầy thấm đượm chút gì đó của một tiểu thư, nụ cười duyên dáng, ánh mắt hiền hòa. Khuôn mặt đó được đặt lên một dáng người nho nhỏ, cân đối, với bộ quần áo shok hài hòa… tất cả đó tạo nên hình ảnh một tiểu thư trong mắt của cậu bé. Cô tiểu thư ở tuổi 20, ở độ tuổi mà một cô gái bình thường đang dần hình thành nên một thiếu nữ, thì cô gái ấy lại là một thiếu nữ mang dáng vẻ một người đầy kinh nghiệm, trưởng thành trong cuộc sống… Hôm đó là buổi tối ngay ngày đầu tiên có cơ hội gặp nhau sau một quảng thời gian dài cậu bé không được gặp cô gái. Tối hôm đó, 2 cô cậu cùng mấy 3 đứa nhỏ đi ăn dạo buổi tối. Cảm giác thật là hạnh phúc. Cảm giác đó đưa cậu về với chính mình, cậu cảm nhận được sự hạnh phúc của tình cảm, mặc dù cậu biết đối với cô gái cậu chẳng là gì ngoài vai trò là một người bạn…

Huế nơi mà cô gái ấy đang sống. Từ lâu cậu đã được muốn ghé qua huế để thăm huế, để được sống trong khung cảnh lãng mạn của huế, khung cảnh bình yên lặng lẽ không ồn ào náo nhiệt và vội vã như ở sài gòn. Nhưng hơn hết đơn giản chỉ vì ở đấy có người mà cậu bé nhớ mong. Trước đó, cậu đã phải biện lý do để xin phép bố mẹ để được vào huế, cậu đã rất hào hứng khi bố mẹ đồng ý, cậu đã hình dung ra huế như một thiên đường của cậu, cậu hình dung ra cảnh cậu được gặp lấy cô gái và ôm lấy cô trong thương nhớ, cậu hình dung ra cảnh sẽ được ngồi nói chuyện với cô nơi bãi cỏ nào đó bên bờ hồ lãng mạn và rất nhiều rất nhiều nữa… đối với cậu đó là những giây phút được hạnh phúc nhất… thế rồi những ngày ở huế cũng kết thúc, không có những cảnh gặp gỡ như cậu tưởng, không có những cuộc nói chuyện như cậu mơ, nhưng thay vào đó, cậu lên xe ra đi mà lòng buồn mênh mang. Nước mắt cậu không ngừng đọng trên vành mi trong suốt hành trình dài đó. Tất cả đối với cậu như dừng lại. Cậu thất tình…

Nguyendunglt Forum Vnthutinh.com