KHI EM CHỢT NHỚ ANH


Em không biết là em chợt nhớ anh, điều đó có đúng không. Có lẽ không, vì thật ra em luôn cố nhủ lòng mình em đã quên anh lâu rồi…cho tới khi em đọc những bài viết trên diễn đàn này.
Thì ra em không phải là người duy nhất, em không phải xấu hổ khi ko dám nói chuyện của mình với ai. Trong tình yêu có bao nhiêu đứa con gái ngốc, em chỉ là một trong số đó.
Em quen anh qua mạng. Giữa lúc em đang cô đơn nhất. Cuộc sống của em tẻ nhạt tới mức nhiều khi em đã nghĩ đến cái chết. Bố mẹ nghiêm khắc, gò bó; bạn bè không có nhiều; tính tình lại trầm. Tất cả làm con người em cô độc hơn ai hết. Và em tìm đến mạng, em biết đó chỉ là ảo, nhưng em tìm đến nó, em vui, thế là đủ
Trong một buổi tối, với nỗi buồn giày xéo và nỗi chán nản, em đã trốn học thêm. Ra mạng ngồi. Càng cô đơn hơn. Đúng rồi, hôm ấy em đã gặp anh, trong một phòng nhảy audition. Em không nhớ được nó la ngày nào, chỉ nhớ là đêm hôm ấy có sao băng. Em không nhớ ta đã nói chuyện gì, và vô tình mà ta gọi nhau la ông nó bà nó. Điều đó thật sư rất thú vị.
Em đã nói tất cả những gì về em. Còn anh lại chẳng bao giờ nói cho em biết về suy nghĩ của anh. Nhưng lúc ấy em không nghĩ nhiều, vì những lời an ủi của anh, cach nói chuyện dễ thương của anh, và sự ngọt ngào tưởng như không có chút giả dối, làm em choáng ngợp. Vậy là em không còn phải ngồi mọc rễ ngoài quán net nữa, giờ thú tiêu khiển của em là điện thoại. Là mỗi ngay được nhắn tin với anh.
Ước gì mọi thứ cứ mãi như thế…Là đủ rồi…
Nhưng trai đất vẫn quay…và chẳng có gì là dừng lại…
Một đêm mùa hè… em đọc dòng tin nhắn của anh: LÀm bé iu của anh nhé?. Một đêm không ngủ của em.
EM tự nhủ sao anh lại thích em, khi em là một con bé tồi tệ như thế… một người không bạn bè, trầm cảm… CÒn anh, dễ thương, ngọt ngào… Em luôn hỏi anh như thế.
Vậy là chúng ta yêu nhau… Không còn là ông nó bà nó, ma la baby yêu babe. Không chỉ la nhưng lời tâm sự an ủi mà là những lời nũng nịu yêu thương. Dù cách xa hàng trăm km, em vẫn dựng anh dậy những đêm mất điện chỉ để ngắm sao( thực ra là vì nóng quá) Anh luôn chiều những yêu cầu lãng xẹt đó của em.
Nhưng anh thi ở hn, còn em ở hp. Và năm ấy là năm lớp 12 của em.
Anh luôn thể hiện tình cảm của mình băng những lời dễ thương nhất, không nói là anh yêu em, anh nhớ em, nhưng đủ để người ta hiểu được. Và cơ hội gặp nhau đã đến. EM lên hn thi DH.
Từ hồi yêu anh, em mới gặp anh 3 lần. Ngớ ngẩn thật. Nhưng em đã yêu anh, thật sự la như vậy.

Mỗi lần gặp nhau là sự cố gắng của cả 2. lần t1 Em thì bị bố giám sát nên phải nghĩ trăm phương nghìn kế mới trốn ra ngoài một lúc để gặp anh. Lần thứ 2, anh vượt trăm km để xuống hp tìm em…Em hiểu anh đã phai cố gắng thế nào…vì anh cũng la sinh viên xa nhà đâu dư giả gì. Lần t3 là lần em lên hn lấy máy tính. Em cũng đã nghĩ ra những cách mà bt người ta chả nghĩ ra được… Để em gặp anh ma bố em không hề biết. Không phải em thông minh, nhưng yêu anh, điều gì có lẽ em cũng làm được.
EM đâu biết rằng sau ngày em trao anh chiếc khăn mà đứa con gái vụng về như em đã còng lưng đan suốt nửa tháng, anh đã chia tay em, với một cách phũ phàng nhất.
Mọi người có biết cách chia tay đau đớn nhất là gì không?
Chia tay em… Anh chọn cách biến mất, không một lời chấm dứt, và di nhiên là không lý do… EM gọi… anh không nghe máy. Nhắn tin… không nt lại. EM lo đứng lo ngồi. Không biết anh có bị sao không?
Cho tới khi em vào phần tra cứu nick ẩn. Haha… anh vẫn online hằng ngày, chỉ có cái khác là anh để ẩn với chỉ mình em. Em không nhớ nổi… là em đã nhắn bao nhiêu tn, gọi bao nhiêu cuộc cầu xin anh hãy cho em biết lý do. Nhưng tất cả đều không hồi âm.
Buồn cười nhỉ. trước đây bao nhiêu lần em đã khóc… Vì mỗi ngày anh càng vô tâm với em, trong khi tình yêu em dành cho anh mỗi lúc một lớn hơn. Để bây giờ mọi thứ sụp đổ trước mắt em. EM đã hụt hẫng như vừa thụt chân xuống một vực sâu, với bao hi vọng mơ ước bên anh…
Ngày qua ngày em vẫn tự dối mình… rằng anh có lý do nào đó… rằng một ngày anh sẽ về bên em… EM đã nói, đã cầu xin,đã chờ đợi…
Sau khi chia tay anh 1 tháng,sau bao đêm nằm với trái tim nhói lên từng cơn, mọi đau khổ trở thành căm thù. Những kỉ niệm mình có với nhau, 3 lần gặp mặt và 4 tháng yêu nhau…chẳng lẽ anh đã quên? Em van xin anh. Hằng ngày lên mạng chỉ để đọc status và ngắm avata anh. Cố đoán xem anh nghĩ gì. Tất cả chỉ nói lên một điều, em là con ngu đáng thương hại. Chắc anh đang nghĩ vậy đó.
Một ngày… không nhớ la vì đâu… anh trả lời tin nhắn của em. Giống như ta chưa từng yêu nhau… Giống như anh chưa bao giờ bỏ rơi em. ANh- người cho em bao đau đớn đến như vậy, lại nói chuyên như thể em là một người quen lâu ngày mới gặp. Và em đã nhận được câu trả lời mà em điên cuồng muốn biết.
” Cho em biết vì sao? Vì sao thế?” ” ANh không biết”
“anh có nhớ em không?” ” thi thoảng, nhưng anh không biết đó là tình cảm gì.”
“một câu cuối. từ trước tới nay,anh đã bao giờ yêu em chưa?” “Anh không biết. Đó là câu trả lời thật sự của anh đấy”
Đó là câu trả lời cho tôi, cho 4 tháng yêu nhau, cho tất cả những hạnh phúc va đau đớn ma tôi trải qua. CHỉ một câu” anh không biết”
Tôi cay đắng nghĩ đến cách 3 hôm trước ngày anh “biến mất”, tôi hỏi anh rằng anh có yêu tôi ko? ANh nói có. Hỏi anh có tin t.y online se thành thật không, anh nói anh tin.
Không biết là có ai hiểu được sự đau khổ dến thế nào của tôi khi bị đối xử như thế không?
Để h tôi vẫn ám ảnh với câu không biết….Tôi không thể khinh anh vì anh không bỏ tôi vì ng t3. Tôi không thể còn yêu anh vì tôi đã hạ mình trước anh đến thế mà anh vẫn nhẫn tâm bỏ mặc.
Thế là tôi quyet tâm quên anh… tôi không nhớ lúc ấy tôi phải cố gắng tới mức nào, vì giờ tôi đã làm được rồi.
Một năm nhớ anh, tôi đã làm những chuyện ngu ngốc nhất có thể để anh quay về. Vì tôi khô
ng tìm được lý do để ghét anh. mà chỉ có hận, mà còn hận thì là còn yêu. Sự ngọt ngào nơi anh, không một người con trai nào mang lại được cho tôi cảm xúc ấy. Đã có khi anh nói anh có nguoi yêu rồi, và tôi phát điên lên theo đúng nghĩa của nó.
VẬy mà khi thấy tn của anh, sự quyết tâm ấy lại bị thiêu đốt, và tôi lại làm những việc ngu ngốc. Tôi không hỏi rằng anh có ng yêu chưa, anh cũng không nói tới chuyên đó. Tôi chẳng bao giờ biết được rút cục tôi là gì với anh, và tình cảm mập mờ trong trái tim bí ẩn của anh.
Một năm tuổi đời mang lại cho tôi những suy nghĩ già dặn hơn. Tôi đã hiểu được nhiều thứ. Không có gì là đúng hay sai. Tôi nt cho anh như một nguoi bạn hơi dặc biệt một chút. Và đúng như tôi mong đợi, anh nói chuyện với tôi đúng cái nghĩa la người đặc biệt, không phải là bạn, không bao giờ là người yêu. Ngày tôi tìm được câu trả lời cho mình cung là khi tôi quên được anh. KHi nhận tn anh tôi không còn nhói trong tim. Khi anh nc qua yh hay fb tôi không còn đáp trả. Tôi nhận ra tôi đã làm được rồi. Tôi cần quên anh, vì anh không đáng để tôi yêu.

tsaoko forum Vnthutinh.com