Anh thương nhớ,
Lá thư mà em sẽ không bao giờ gửi cho anh, em không thể làm mất đi hạnh phúc nơi tổ ấm tương lai của anh. Người đó mới thực sự mang lại cho anh một gia đình. Còn em thì không bao giờ làm được điều đó phải không anh?
Anh thân yêu, không biết anh có khỏe không? Mắt anh đã khỏi hẳn chưa? Anh đang ở Pháp không biết bên đó lạnh không? Anh có mặc đủ ấm không? Có ai lo cho anh không? Còn em lúc nào cũng lo lắng cho anh, luôn nhớ đến anh. Đã lâu rồi em chưa được nghe giọng nói ấm áp của anh, đã lâu rồi em không được đọc tin nhắn của anh? Đêm qua tiêng chuông điện thoại reo em giật mình tỉnh giấc tìm chiếc điện thoại, em cứ ngỡ là tin nhắn của anh, nhưng lại thất vọng lần nữa.
Tôi sợ mình làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh (Ảnh minh họa)
Có lẽ anh đã quên em rồi, em như một cơn gió thoáng qua đời anh. Bên anh có bao người theo đuổi, điểu đó cũng phải thôi, anh người thành phố, học vị cao, còn em một sinh viên tỉnh lẻ không có gì, ngoài tình cảm chân thành em dành cho anh.
Anh biết không, em nhớ anh hàng đêm, có lẽ vì thế mà nước mắt em cứ lăn dài mỗi tối ướt đầm gối. Em đã cố quên anh, nhưng chắc em không làm được anh ạ, anh rất quan trọng với em, anh có biết không? Kỷ niệm về anh sẽ không bao giờ phai nhạt trong em. Tình yêu em dành cho anh quá lớn, quá sâu đậm nên giờ anh ra đi để lại cho em một trái tim băng giá, một cái xác không hồn, không còn niềm vui, không cảm nhận được hương vị cuộc sống. Giờ đây, em sống chỉ vì ba mẹ chứ không phải vì em, em trở nên khép mình hơn trước, bởi không muồn mình đau thêm lần nữa, nên em nguyện cả đời này sẽ chỉ yêu anh một lần thật lòng và mãi mãi.
Thôi chào anh nhé! Anh hãy sống hạnh phúc. Em sẽ không bao giờ gặp lại anh và không bao giờ liên lạc với anh đâu, em luôn mong anh hạnh phúc.