Anh hiểu mà !

Trời Sài Gòn se lạnh, cái lạnh không đủ làm người ta phải run lên nhưng những cơn gió nhè nhẹ, hiu hắt lại làm lòng người buốt giá, cô đơn đến kì lạ, mà có lẽ chỉ như thế với những ai đang lang thang, trốn tránh, và đặc biệt là với em… trời Sài Gòn sao băng giá và lạnh lùng quá, anh có hiểu không ?
C
hiều nay, em ra đường mà không biết mình sẽ đi đâu và làm gì, chỉ đơn giản là đi thế thôi. Em lang thang qua nhiều con phố, đông đúc, chật hẹp, để rồi em chỉ muốn đựơc thoát ra, vứt bỏ đi tất cả, vứt cả con tim mình đang rên lên từng tiếng đau đớn, khó nhọc. Em dừng lại trước quán cafe quen thuộc như đang cố tìm một gì đó đã mãi thuộc về quá khứ rồi. Em hiểu mình đã không còn có thể tự chủ được bản thân nữa, em đang biến sự việc trở nên tồi tệ hơn, biến em như một người ngốc thật sự không vì lý do gì cả, chỉ đơn giản vì em đã lỡ yêu anh rồi !
Quán cafe trang trí tết một cách sơ sài, chỉ lác đác vài hoa mai giả, có lẽ chủ quán chỉ muốn thông báo cho khách ở đây biết là tết đến rồi, cái tết không có gì là vui vẻ và hạnh phúc như người ta vẫn thường chúc nhau, anh nhỉ ! em cười một mình, cười ngây dại như đứa trẻ con vừa phát hiện một sự kiện lạ, thì ra là tết rồi đấy, thế mà em có hay gì đâu. Em lãng trí mất rồi, giá mà lãng trí thật thì hay biết mấy. Em còn mong mình mất trí luôn cơ nhưng khốn khổ thay em chỉ lãng trí với mọi người xung quanh thôi, còn với anh thì em lại nhớ rõ từng kỉ niệm, những kỉ niệm làm em đau lòng quá …
Em đang đấu tranh, đang chiến đấu đấy, chỉ là với chính bản thân em, anh ah. Em có bao giờ thù ghét ai đâu, anh biết mà nhưng giờ em lại cực kì thù ghét bản thân mình. Em bắt em phải cười dù là tim em đang khóc đấy. Em bắt em phải vui dù là lòng em đang tan nát. Và em bắt mình phải quên anh đi…chỉ là sao khó quá, anh ơi … em là đứa trẻ không bao giờ lớn mà đã là trẻ con thì hay đổ thừa anh ha, thế là khi em không thể bắt em làm những điều em muốn, em giận lắm, rồi giận lây cả anh, em hư nhỉ ! bình thường em thông minh lắm đấy, sao lần này em khờ quá, vậy là các nhà tâm lý học nói đúng rồi anh nhỉ, yêu là đau khổ, là khờ dại, thế mà em lại đi chứng minh cái định lý ấy, em đúng là mất trí thật rồi, mà có phải tại em đâu, anh hiểu mà …
Anh yêu ơi … anh yêu ah … em gọi thêm lần nữa nhé, mà em có gọi thêm ngàn lần như thế anh cũng có nghe đâu nhưng em hứa là em chỉ gọi thêm lần này nữa thôi, thật đấy, để không làm anh cảm thấy nặng nề, để em trong anh chỉ còn là cơn gió thoảng vô hình, mà ngày xưa anh đã nói rằng anh cảm nhận được ấm áp dù là mình đi bên nhau lúc nửa đêm thế mà bây giờ anh chẳng thấy em đau. Em luôn giữ lời hứa đúng không anh, khi anh muốn rời bỏ em, em đã để anh đi không níu kéo, không ầm ĩ, em tiễn anh về với người bằng nụ cười đúng như anh mong muốn. Em gọi anh là anh yêu vì ngày xưa anh cũng gọi em là em yêu, sao anh lại như thế nhỉ, em trong anh có là em yêu đâu, anh gọi em là em yêu làm gì chứ, chỉ là thích thôi thì xin anh đừng nói anh yêu em và đừng bắt em phải tin là như thế, giá mà ngày xưa em nói với anh điều này, chắc anh sẽ thôi không nói nữa và biết đâu tim em giờ đây sẽ bình yên. Anh có bao giờ muốn cùng em đi hết cuộc đời này đâu thì cớ gì anh phải gọi em là vợ yêu chứ, anh có bao giờ muốn là bóng mát đời em đâu, thì sao anh lại làm giông bão trái tim em !
Là thế đấy, anh ơi … khi em không thể quên được anh, em đổ lỗi là tại anh và như thế cũng không làm em quên được anh, chẳng lẽ quên anh khó đến thế sao ? em thật sự không biết phải làm gì, em bối rối, khủng hoảng, em sợ, em lang thang để tìm cách giải thoát, lý trí bảo em cần phải thoát ra khỏi cái vòng lẩn quẩn mà ngày xưa em đã nhắm mắt để anh kéo đi một cách mù quáng rồi anh buông em ra, anh muốn em phải tự tìm lối ra cho riêng em, không có anh. Em cần phải tỉnh dậy sau giấc ngủ mê, anh ah !
Em ngước nhìn thánh giá chúa trong nhà thờ, em thấy mình sao nhỏ bé quá, và em muốn học cách chấp nhận theo ý chúa ” cho thì hạnh phúc hơn là nhận “. Em trở về phòng thôi, em không bắt mình phải chịu cái lạnh ngoài đường một mình nữa, cô đơn, lạnh lùng quá. Và em cũng không bắt mình phải quên anh nữa, em sẽ không trốn chạy, sẽ không ân hận nữa vì em có lỗi gì đâu hả anh. Vì em cũng như chậu lan tím trước ban công ngày ấy, màu tím tiễn đưa anh, nhành lan tím mỏng manh quá đổi nhưng vẫn cố vươn lên đón từng tia nắng mặt trời và dù ngày mai lan tím có trở nên tàn úa thì hôm nay nó vẫn sống trong thanh cao, thật lòng, hi sinh không hối tiếc. Vì em sẽ sống như xương rồng anh để trên ban công thủa ấy, có lẽ anh đã biết rồi và muốn em như thế. Xương rồng mạnh mẽ, bao dung với thời gian và em sẽ đứng lên sau tình yêu của chúng mình, em sẽ thứ tha như anh chưa từng đến. Thế thôi anh nhé, em chỉ có thể cố gắng đến vậy thôi vì cuối cùng thì em cũng chỉ là một người con gái mong manh, yếu đuối và muốn đi tìm bình yên !

NGUYỄN GIA HUYÊN.@yahoo.com