Chiều nay có lạnh lắm không!


Mưa buồn cuối năm rơi nhẹ trên những mái cổ kính yêu thương. Chiều buồn cầm theo chiếc ô màu ban mai chạy trốn bộn bề muộn phiền. Rồi chợt nhận ra bên hiên nhà ai hình bóng nhỏ bé, mảnh mai trú tạm cơn mưa vô tình. Cô bé bên hiên nhà mái tóc rối bù lấm tấm những hạt mưa trên tóc, cô bé nhỏ xe đôi vai lạnh cóng bên căn lạ, cô bé với những muộn phiền cuối năm luyến tiếc những gì đã mất, bỗng nhận ra cô độc đeo bám bấy lâu bông thỏng xuống trái tim dòng lệ lạnh. Có phải là ta hay chỉ là nỗi đau của ta. Mưa vẫn mãi vô tình, như trái tim nhỏ chen lấn trong những vô tình vô thường chỉ mong tìm được đâu đó nụ cười ấm áp chân thật. Ở cuối con đường dài này liệu có tìm được anh nơi rung thân cho yêu thương muộn phiền. Trong thế gian này một mình em mãi phiêu du tận nơi chân trời. Mong ước nhỏ nhoi sao chẳng thành chỉ thấy lạnh thêm mỗi bước chân. Làm sao để cơn mưa không mang nỗi buồn kia tới, làm sao có thể thấy mưa mà không nhỏ lệ. Trong chiều đông trở về trong căn phòng sẽ thấy nắng hoàng hôn muộn màng nhưng vẫn thật ấm áp. Bên khung cửa sổ nhuộm cả nỗi đau thầm kín, em viết cho người yêu là một ai kia không biết. Những dòng chân thành cất giấu trong căn phòng tối đen. Từ khi nào em thích lạnh đến thế, hay vì trái tim ngủ quên nơi băng giá. Để chỉ thấy nỗi đau trong cả những tình thương hiếm hoi. Dòng nước nhỏ hòa vào sông dài, con sông lại đổ ra biểm xa xôi. Liệu có đi ra được tới biển khi tấm lới nhện đang ở trước mắt. Chỉ có cơn mưa chiều qua hiểu lòng ta, trong cõi yêu thương đen tối có tìm được anh không tình yêu. Nhắm mắt lại phải chăng sẽ thấy được năm tháng đã làm ta thay đổi thế nào. Như hạt mưa rơi bên hiên nhà chiều qua. Như những hạt nước li ti trên mái tóc trên nụ cười còn vương trong tách trà chiều. Bỗng nhận ra ta còn sống còn biết khóc và yêu. “Cuộc đời phảng phất trong cơn gió lạnh cuối đông dư vị thơ dại ấm áp. Vội vàng lôi chiếc hộp cũ lấm lem nước mắt hứng chút gió để khi nhớ lại lấy ra. như sao lại tróng không, không có cơn gió nào trong đó, chỉ có lớp gỗ tróc vào thời gian…” Trong cơn mưa nhận ra giọt nước mắt Rơi vô tình nơi trái tim băng giá Bất chợt nhận ra sao mà cô độc Trong cõi đời lắm ngang trái này Làm sao tìm thấy nụ cười chân thật Làm sao tìm thấy anh tình yêu bé nhỏ Trong những toan tính thơm mùi tử khí Chỉ ước rằng khi cơm mưa qua Lớp bụi trần gian trôi bớt Dù biết sẽ chẳng bao giờ gột sạch Những thứ tối tăm mịt mù Tấm lòng sáng sao bì kịp bóng đêm Nên ánh sáng lẻ loi, cô độc Nên không biết tự bao giờ bỗng lạnh căm. Nơi sâu thẳm trái tim, tận tâm trí Khổ đau ai oán, thù địch lỗi lầm Ân hận cho quá khứ đớn đau Nhưng là đã quá muộn… con đường khép lại lúc nào?

Hoa Oải Hương-Yume Blog.
Vnthutinh.com