Em phải sống anh à….


m viết cho anh nốt hôm nay nữa thôi, ngày mai em sẽ mạnh mẽ, sẽ lại là em và sẽ sống tốt hơn bao giờ hết. Em biết không có anh bên cạnh em khó mà thở được nhưng không sao giờ đây em phải tập thở trong tình trạng thiếu oxy…

Em đã từng nghĩ rằng tình yêu của 2 đứa mình là vĩnh cửu, là không ai và không gì có thể chia cắt được. Em đã từng tin tưởng anh tuyệt đối và tin rằng tình yêu của mình luôn màu hồng. Vậy mà giờ đây thì sao hả anh? Anh đã xa em rồi đó…anh đã đi theo tiếng gọi của tiếng sét mới. Tiếng sét đánh tiêu tan tình yêu 6 năm qua của 2 ta. Tiếng sét mạnh đến nỗi anh bỏ rơi 1 người hiểu chuyện như em, dễ thương như em và có 1 công việc mà bao mọi người thèm thuồng như em. Anh bảo em hãy hận anh, hãy chửi mắng anh thậm tệ và hãy xỉ vả anh như em có thể, nhưng không anh à…em không chửi, không mắng, không hận thù anh gì hết. Em cứ vậy….vẫn cứ như vậy để anh phải day dứt với em mãi mãi. Mãi mãi anh à…

Những ngày cuối cùng mình được bên nhau, anh đã khóc biết bao nhiêu. Anh bảo anh ân hận và hối tiếc khi đánh mất em. Anh bảo cuộc đời anh chỉ yêu duy nhất có em. Anh bảo rằng sau này anh chỉ sống trong địa ngục và hàng ngày chỉ nghĩ đến bóng hình em…anh còn bảo nhiều nhiều nữa cơ. Nhưng anh à, em không thể tin được anh như 6 năm qua em đã tin 1 cách vô điều kiện. Giờ em không dại gì mà tin 1 con người tồi tệ như anh nữa. 6 năm qua không bằng 1 tháng anh bên người ta cơ mà…

Em vốn xem anh là mẫu người lý tưởng: hiền lành, đẹp trai, không cờ bạc, không rượu chè , không gái gú. Vậy mà… trong vòng 1 tháng em đi dạy ban đêm để kiếm tiền trả nợ, anh đã làm những gì sau lưng em??? Anh bia bọt, chơi bời và này nọ… Anh bảo rằng em mê kiếm tiền hơn mê anh??? Em chỉ lo cho công việc của em?? Nhưng anh không hiểu, em đang lo cho tương lai của 2 đứa đó chứ, em phải nhanh chóng trả xong món nợ học hành sau đó em mới có thể làm vợ anh được chứ… Vậy mà anh đã không chịu hiểu cho em, anh đã trách em và rồi anh đã bước sai đường để giờ đây anh van xin em sự tha thứ, nhưng em không chấp nhận được nữa rồi anh à.

Ngày nhận ra trái tim anh thay lòng, em đã khóc… khóc hết nước mắt, khóc và đau đớn đến tột cùng, đến điên loạn. Chạy xe giữa đường, em cứ muốn tông ai đó rồi em sẽ được nhắm mắt, được ngủ 1 giấc ngủ yên lành không lo lắng, không buồn tủi và không trằn trọc suốt mấy đêm nay. Em muốn lắm…nhưng em sợ sẽ làm ba mẹ khổ, làm bạn bè buồn và làm mất hình tượng trong mắt mấy đứa học trò.

Em dừng lại và khóc, khóc như chưa từng được khóc. Em thèm được anh ôm vào lòng, được nghe anh thủ thỉ “Heo ơi, Heo à, anh yêu em lắm lắm”, em thèm được tay trong tay đi dạo dưới phố cùng anh, em thèm lắm những lần đi dạy về đã thấy anh đứng trước cổng trường chờ em, em thèm và thèm nhiều thứ lắm… Nước mưa rơi lã chã vào mặt, trong vô vàng giọt nước mưa ấy em thấy có cái gì đó mằn mặn ở khóe môi. Khóc cho sướng, em bình tĩnh hơn và nghĩ đến việc trả thù anh “em sẽ gặp mặt 1 ai đó và sẽ cưới trong vòng 1 hay 2 tháng và rồi anh sẽ hối tiếc những gì anh đã đánh mất hôm nay”. Nhưng rồi em chợt thấy em nông nỗi, việc gì em phải đánh đổi tuổi trẻ, tương lai của em vì anh cơ chứ?

Anh cũng sms khuyên em đủ điều, anh nói em mà chết thì anh cũng không sống nỗi và nếu phải chết anh mới là thằng đáng ra đi. Em lang thang, em vô định, em đi tìm kiếm lại bóng hình anh ở những nơi ta từng hẹn hò…. 6 năm…. 6 năm cơ đấy. 6 năm với biết bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn mà 2 đứa đã cùng nhau vượt qua. Vậy mà… tại sao anh lại tàn nhẫn với em đến thế, tại sao anh lại sống buông thả và bất cần đời như vậy hả anh? Anh đâu phải là người như vậy? Anh là 1 người đàn ông trưởng thành và chín chắn mà. Những ngày tiếp theo em vẫn như cái xác không hồn… đêm nào anh và bạn thân em cũng phải đưa em về nhà hết, anh sợ gì à? Anh sợ em chết, anh sẽ hối hận à? Em không ngu ngốc đến nỗi vậy đâu anh, 6 năm ăn học của em, 6 năm ba mẹ lo lắng cho em, em không thể buông xuôi dễ dàng như vậy được

“Người ta không thể trưởng thành nếu như cứ ấp ủ hoài quá khứ”, câu nói trên 1 blog em đã từng nghe và giờ em đang thử thực hiện bằng cách xóa hết mọi kí ức về anh, nhưng anh à, em không thể xóa hết trong 1 ngày hay 2 ngày được, em phải xóa từ từ… từ từ theo năm tháng. Em nghĩ và nghĩ, cuối cùng em đi đến quyết định, em phải sống, sống thật tốt. 1 năm, 5 năm hay 10 năm nữa gặp lại anh, em sẽ ngẩng cao đầu mà chào anh 1 tiếng và cười. Em phải sống anh ạ…

Sáng nay thức dậy,nhận được tin nhắn của anh, em đã không buồn đọc. Đã quá muộn màng rồi anh à, trái tim em giờ đã sắt đá và hóa lạnh theo thời tiết xứ Huế rồi. Và rồi em cũng không buồn để nhớ đến anh dù chỉ 1 giây 1 phút trong 1 ngày. Em đã bắt đầu 1 cuộc sống mới không có anh kề bên rồi đó anh yêu à? Anh cũng thế, hãy buông tay em ra nhé??? Hãy cầu chúc em hạnh phúc như cái cách em đang cầu chúc cho anh, anh nhé????

Em viết cho anh nốt hôm nay nữa thôi, ngày mai em sẽ mạnh mẽ, sẽ lại là em và sẽ sống tốt hơn bao giờ hết. Em biết không có anh bên cạnh em khó mà thở được nhưng không sao giờ đây em phải tập thở trong tình trạng thiếu oxy. Vĩnh biệt anh, vĩnh biệt tất cả những gì em đã và đang có. Chúc anh hạnh phúc thật nhiều thật nhiều. Em phải sống, sống vì gia đình, bạn bè và sống vì sự tự do em sắp có. Em phải sống anh ạ…

tuan vu (tuan_vu203@yahoo.com
Vnthutinh.com..