Mãi là niềm đau…

Kon Tum, 09/02/12

Anh yêu!

Hãy để em gọi anh 1 lần cuối cùng này nữa thôi anh nhé, đêm nay lại một đêm em trằn trọc không ngủ được, đã bao đêm rồi kể từ ngày em nhận ra tình yêu của em chỉ là sự đùa cợt nơi anh, em không khóc như những lần trước nữa, em không gào thét trong tuyệt vọng như 1 đứa trẻ nữa, em chỉ im lặng, im lặng để bình tâm suy nghĩ thử tại sao em phải nhận những đau thương trong cuộc đời nhiều đến như vậy, em đã đặt câu hỏi nhiều lắm, tự hỏi bản thân mình rằng “mày xấu xa lắm sao? Mày dối gian lắm sao hay mày không biết yêu thương?”. Hỏi nhiều như thế nhưng em không thể hiểu được anh à.

Anh biết không? những ngày qua đối với em rất dài, em mong thời gian trôi qua thật nhanh để những vết thương trong com tim em thôi nhức nhối vì em đã từng nghe nói rằng thời gian sẽ chữa lành tất cả nhưng vết thương, vậy mà từng phút từng giờ cứ trôi qua chậm chạp, để rồi những ký ức, những hình ảnh và những kỹ niệm cứ ùa về trong em, như lúc này đây khi viết những dòng này cho anh cũng là lúc hình ảnh của anh cứ hiện ra trong tâm trí, làm sao đây anh? Làm sao em có thể quên anh, làm sao em có thể sống bình yên? Làm sao? Làm sao?

Em đã cố để hận thù để căm ghét anh nhưng em không thể, dẫu biết rằng tình yêu nơi anh chỉ là trò chơi cho những phút cô đơn. Thà rằng anh nói anh không yêu em, thà rằng anh nói anh đến với em chỉ là dối gian, như thế em dễ chấp nhận hơn, đằng này anh nói anh yêu em nhưng lại nói không thể mang hạnh phúc cho em, vì sao vậy anh? Em không hiểu, anh nói rằng con đường em đi sẽ đầy hào quang rực rỡ, sẽ có nhiều người đến với em… Anh nói những điều đó để làm gì trong khi anh biết cái em cần là gì

Em yêu anh đó là tình yêu chân thành từ con tim mang đầy hi vọng, em vẫn mong đến lúc được đàng hoàng đi bên anh và sinh cho anh những đứa con kháu khỉnh, em thèm có được không khí của 1 gia đình nhưng tất cả chỉ là ước mơ. Giờ đây em phải chấp nhận 1 sự thật rằng chúng ta đã mãi mãi xa nhau, mãi mãi chỉ là hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm giao nhau, em mãi là một kẻ cô độc trên con đường đời phía trước và anh sẽ mãi là kỹ niệm trong em.

Xin anh đừng nói gì thêm nữa, hãy mặc kệ em, anh hãy sống với những gì anh đang có, hãy cứ để em với những nỗi đau ấy, em sẽ không gục ngã đâu, em sẽ sống tốt anh à, em sẽ phải đi con đường của riêng em dù nó có chông gai thế nào.

Dù rất đau vì những gì anh đem đến nhưng cũng cảm ơn anh đã cho em biết em cũng còn có thể yêu thương sau nhưng nỗi đau em đã trãi qua, anh đã làm cho con tim em đập rộn ràng trở lại sau 1 thời gian dài băng giá, cũng xin cảm ơn anh đã cho em những nỗi đau để em thêm mạnh mẽ, cảm ơn anh vì đã nói lời xin lỗi em.

Rồi đây, ở 2 phưong trời cách biệt, mỗi người đều có 1 cuộc sống riêng nhưng em vẫn cầu mong anh hạnh phúc.

“Người yêu hỡi gửi lời gió mưa, ngày anh đến một ngày nắng trưa, ngày anh đi một ngày gió mưa buồn hoen đôi mắt, rồi lời hứa hẹn thề có không rồi mai mốt tình còn nhớ mong? Dù hạnh phúc còn lại bão giông, hạnh phúc mong manh”.

Mãi là niềm đau.

Dung Nguyễn (dung82_sxdkt@yahoo.com
vnthutinh.com