Tôi và anh quen nhau trong 1 hoàn cảnh rất đặc biệt và tôi yêu anh cũng vô cùng khác thường.Tình yêu ấy có thể gọi là sét đánh khi tôi yêu anh ngay trong lần đầu chính thức nói chuyện với nhau.
Ngay từ đầu khi mới quen tôi đã ngay mang máng rằng anh có bạn gái,nhưng khi thấy anh chủ động tiến tới thì tôi thấy mình mơ hồ dần,chuyện anh có bạn gái hay chưa ko còn là vấn đề đối với tôi.Tôi yêu anh 1 cách say đắm,yêu như quên mất chính mình.Lần đầu tiên trong đời tôi thấy ngưỡng mộ 1 người ông.
Trong khoảng thời gian yêu nhau,tôi mới biết cái tin anh có bạn gái là sự thật.Tôi đau khổ,chán nản vô cùng,tôi đã quyết định rời xa anh,nhưng chưa kịp nói lên thành lời thì anh đã nói với tôi rằng:”anh sắp lấy vợ”.Anh nói trong khoảng thời gian còn lại anh muốn tôi “thực sự trở thành bạn gái của anh”.Và quá yêu anh nên dù biết sẽ chẳng đi đến đâu nhưng tôi vẫn để “điều ấy” xảy ra.Tôi làm vậy vì yêu anh và do tự nguyện,tôi không hối hận,không bao giờ hối hận.Tôi cũng nghĩ có thể anh không chọn tôi là người cùng anh bước trên đường đời cũng đúng,vì tôi thua kém người đàn bà kia rất nhiều,người ta giỏi hơn tôi trên đường học vấn khi tốt nghiệp 1 trường hạng nhất,còn tôi thì chỉ thuộc 1 trường bình thường,người ta lại xinh đẹp hơn tôi mặc dù tôi tự thấy mình chẳng thua kém ai về mặt này.Anh không chọn tôi cũng phải thôi.
1 tháng 5 ngày sau anh cưới vợ.
Giá như anh cứ quên tôi hay giá như tôi đừng nghe điện thoại của anh thì ngày hôm nay tôi đã ko phải ngồi nơi đây để viết những dòng này.
Anh gọi cho tôi sau hơn 1 tuần anh kết hôn.Anh nói anh vẫn nhớ tôi.Tôi đã tin.Tôi đã đặt lòng tin vào câu nói đó.Sau đó vài ngày chúng tôi lại gặp nhau.Tôi đã khóc khi được ở bên anh,khi được nằm trong vòng tay của anh.Tôi khóc khi nhận ra rằng tôi yêu anh hơn ngàn lần tôi nghĩ.
Từ đó đến nay đã gần 1 năm chúng tôi lén lút quan hệ.Tôi cũng là người bình thường như bao con người khác,tôi cũng biết yêu,biết ghen,biết buồn và biết áy náy.Tôi yêu anh ngày 1 nhiều hơn.Tôi ghen mỗi khi nghĩ đến anh đang ở bên vợ.Tôi buồn khi thấy thương cho chính bản thân mình.Tôi áy náy khi thấy mình đang là kẻ thứ 3.Nhưng tôi không thể dừng lại được.Tôi tự đặt ra cho mình là phải nói chuyện thẳng thắn với anh,để dứt điểm mối quan hệ này,nhưng chỉ cần nhìn thấy anh,nghe thấy giọng nói của anh là tôi lại không biết mình phải nói gì,làm gì.Tối thấy chán khi mình là người “quyết tâm cao nhưng nghị lực kém”.
Có lẽ tôi còn có thể chịu đựng được hoàn cảnh 2 gái chung chồng này lâu hơn nữa,nhưng càng ngày anh càng cho tôi cảm giác rằng anh coi thường tôi,coi thường tình yêu của tôi dành cho anh.Nhiều khi anh còn cho tôi tự thấy rằng mình chỉ như —-,gọi là đến.Anh à,còn đâu nhưng cảm giác khi xưa,còn đâu nhưng vòng tay ghì chặt lấy em,ôm em vào lòng và nói:”anh ghét em,tại sao em lại xuất hiện muộn như vậy”.
Tôi đã khóc,khóc rất nhiều khi nhìn lại câu chuyện của tôi.Nhưng thực sự tôi không thể chịu đựng hơn được nữa.Tôi mệt mỏi khi lúc nào cũng mong được gặp anh dù chỉ là ngắm nhìn từ xa,tôi mệt mỏi mỗi khi bước ra đường cứ nhìn quanh liên tục mong chỉ được nhìn thấy anh vô tình đi ngang,tôi mệt mỏi mỗi khi nghĩ đến chuyện không biết giờ này anh và người đàn bà khác đang làm gì bên nhau…….Lần này tôi sẽ nói,nhất định tôi sẽ nói.Tôi cần ở anh 1 sự rõ ràng.Anh nói anh yêu tôi ư?Vậy tình yêu ấy nằm ở đâu khi anh bỏ rơi tôi để lấy vợ,chẳng lẽ tôi đáng bị như thế sao?chẳng lẽ anh ghét tôi đến nỗi phải mời bằng được tôi bước lên con thuyền tình yêu của anh,rồi khi tôi đã đặt chân lên thì anh lại lạnh lùng hất tôi ngã xuống anh sao?
Yêu anh tôi yêu nhiều lắm,nhưng có lẽ con đường hạnh phúc của anh không có bước chân của tôi.Đến giờ phút này tôi cũng không hề hối hận,không hối hận 1 chút nào khi đã hết lòng yêu anh.Tôi thật lòng mong anh hạnh phúc..
Viết về cuộc tình của tôi
Anh có yêu tôi thật lòng ?
Diệu văn