Hạ vàng vắng anh

Chiều nay, ngang dòng sông quê, em đã nhìn thấy màu đỏ nhớ thương ấy, màu đỏ của chùm phượng vỹ nghiêng mình soi bóng xuống mặt nước. Năm nay hạ về sớm. Nhưng hơi lạnh chỉ vừa mới đi qua đây thôi, chậm và rất khẽ…

Ngày mình quen nhau, em chưa kịp hỏi anh có thích phượng vỹ không. Chỉ nhớ rằng anh từng thích những điều em kể, về màu hoa đã cháy trước sân nhà em mỗi khi hạ về.

Giờ em muốn hỏi. Anh à? Anh có thích phượng vỹ? Như em thích anh?

Lũ ve vừa hát bài tình ca muộn khi hoàng hôn đổ về. Cũng là tiếng của ve sầu cả thôi nhưng em chẳng thấy nó rộn rã như ve mùa hạ năm rồi. Em không rõ lí do vì sao. Nhưng em không muốn nghĩ rằng, bởi ve sầu rơi ra chính từ lòng em. Em tin, mình không hề sầu muộn bởi nếu sầu muộn đến, chúng sẽ kéo tất cả những ý nghĩ trong em về anh đi về một miền sâu thăm thẳm. Ở đó, sẽ không có nắng vàng cát trắng, không có cỏ mềm lá khô, không có sương giăng đầy bờ tơ hồng mỗi sớm, không có nụ cười rạng rỡ những lần ta bên nhau, không có anh, không có em, không có những kỉ niệm của chúng mình, dù tất cả, chưa kịp thắp lên đã tắt.

Tháng ba về, hoa xoan nở đầy quê em, những chùm xoan trắng mỏng manh, chúm chím nghiêng đầu vào nhau. Thi thoảng, cơn gió nhẹ lướt qua, xoan rụng đầy. Em thích ngắm hoa xoan, thích nhìn chúng đung đưa trong gió, thích thấy chúng rải đầy đoạn đường em đi qua. Nhưng sẽ thích hơn, nếu có anh, ta sẽ nắm tay nhau bước bộ hành trên vỉa hè đầy nắng vàng. Chốc chốc, anh quay sang, hôn lên mái tóc em và mỉm cười rất khẽ. Và em sẽ tựa đầu lên vai, giữ chặt cánh tay anh, nhắm nghiền mắt, hít căng lồng ngực cái không khí trong lành và ấm áp ấy. Nhưng anh à? Giấc mơ về loài hoa xoan nhuốm đầy nắng ấy liệu có bao giờ thành hiện thực không anh? Khi mà, lời hẹn thề là những cơn mưa?

Có một gã đàn ông vẫn thường bảo, em có đôi mắt tinh anh, miệng hay cười, nụ cười khiến người đối diện muốn say nhưng men chỉ đủ chếnh choáng. Bởi trong nụ cười ấy, gã đọc được rằng, em đã dành cho một ai kia, đang không ở bên em. Thật lòng, em không thích nghe điều ấy. Không có anh, em không nên buồn và nụ cười em không nên méo mó. Nếu nhỡ vô tình hay cố ý anh dõi theo em, thì chẳng phải anh sẽ thấy những khoảnh khắc không đẹp hay sao. Em muốn khi anh thấy em, em sẽ cười thật rạng rỡ và lưu vào trí nhớ anh những hình ảnh tuyệt vời nhất.

Không có anh ở bên, em thường tự dặn mình, không được yếu đuối, không được muộn phiền mà phải luôn chăm lo cho bản thân. Em không muốn anh thấy em buồn, không muốn anh nghĩ em là người con gái chỉ thích dựa dẫm vào người khác. Thế nên, dẫu nhiều khi rất mệt mỏi bởi những lo toan của cuộc sống em vẫn thức giấc mỗi ngày bằng một trái tim tràn đầy sinh lực sống hay chìm vào giấc ngủ bình yên mỗi khi đêm về. Nhưng anh à, em không muốn giấu lòng mình rằng rất nhiều lúc nước mắt em chực rơi.

Chẳng phải em muốn thế, cũng chẳng phải em có chuyện gì buồn, chỉ vì em nhớ anh quá mà thôi. Một ngày 24 tiếng đồng hồ, em có thể làm bất cứ điều gì đó thật ý nghĩa và có ích để góp nhặt cho mình thật nhiều niềm vui và quên đi những điều không đáng có. Nhưng mà, từng ấy thời gian, làm sao em khỏi… nghĩ về anh, về những phút giây mình từng dành cho nhau, đầy ngọt ngào. Chúng đã từng là những món quà vô giá dành cho em và em vẫn nâng niu như báu vật. Những báu vật mà rất nhiều lúc em đành phải… bỏ lơ chúng đi để thi thoảng yếu mềm, không kìm được lòng mình em lại lục lọi ra xem và… bật khóc ngon lành. Em không thích khóc, không thích làm một người yếu đuối. Chỉ vì nhớ anh quá mà thôi. Nếu anh biết điều này, đừng giận em mít ướt. Khóc rồi, em sẽ bớt nhớ anh hơn. Thế cũng tốt, khi mà anh đang không ở bên em.

Mình không bên nhau, đôi khi em tự hỏi lòng, anh có vui nhiều không? Có ai làm cho anh cười nhiều và nói nhiều như em từng làm không? Có ai làm anh giận như khi em lỡ lời không? Có ai lôi anh ra được cái vỏ bọc cứng nhắc và xấu xí nhưng bên trong lại chứa một trái tim ấm nồng?

Nếu câu trả lời là không? Em sẽ buồn một nửa và cũng vui một nửa. Bởi em luôn mong rằng, anh vui và hạnh phúc nhiều. Nhưng vui vì em biết, chưa có người con gái nào ở bên anh để đem lại những điều đó cho anh như em từng làm. Như thế là ích kỷ phải không anh? Tha thứ cho em vì điều đó. Em ích kỷ, chỉ vì em muốn mình thật sự quan trọng trong cuộc đời anh, nhiều như anh thật quan trọng đối với cuộc đời em, anh ạ.

Còn nếu câu trả lời là có. Hẳn nhiên đầu tiên em sẽ vui, mà hơn hết là sự an tâm bởi bên anh đã có một vạt cỏ mềm để anh ngả đầu lên mỗi khi mệt mỏi. Nhưng sâu thẳm, em biết mình sẽ buồn. Không buồn sao được khi em đã được thay thế bằng ai khác trong lòng anh.

Nhưng anh à. Giờ chúng ta đang không ở bên nhau. Em chẳng muốn giữ cho mình sự ích kỷ nữa. Em mong anh vui nhiều, cười nhiều. Thế là đủ. Những điều khác em không cần biết.

Mùa hạ đang gõ những nhịp thở đầu tiên, có lẽ em cũng sẽ đi ngắm bằng lăng, ngắm điệp vàng, ngắm phượng vỹ nở một mình thôi. Không có anh, không có giấc mơ ngày mình tái ngộ. Nhưng không sao cả. Thương nhau không nhất thiết phải ở bên nhau. Giữ trong trái tim nhau những điều tốt đẹp nhất, đã là một món quà mà cuộc sống ban cho.

Đâu đó trên cuộc đời này, nếu vô tình ta nhìn thấy nhau, dù nữa trái tim ai đã tròn hay nữa trái tim ai kia vẫn khuyết, chỉ mong anh đừng nhìn em với ánh mắt lạnh lùng rồi bước qua mau. Tim em yếu mềm, nhưng khi cần nó luôn đủ mạnh mẽ để bước qua những phút giây chông chênh nhất. Nếu thấy em, chỉ cần chào nhau bằng một nụ cười là đủ. Bởi hơn hết, em muốn giữ trọn anh trong trái tim mình, của những ngày từng tồn tại và đã đi qua.

Đêm nay, có những chiếc lá thao thức… cùng người con gái gởi yêu thương vào những ánh sao…

Hồ Tịnh Thủy

vnthutinh,com