Đêm nay tôi tạm ngưng tất cả công việc của mình và ngồi viết cho em mấy dòng để vơi bớt đi nỗi nhớ về em. Em à, tôi vẫn còn nhớ như in ngày ấy, ngày mà tôi tình cờ gặp lại em trên xe khách khi tôi trở về nhà sau chuyến công tác. Tính ra tôi cũng đã không gặp lại em kể từ lần đầu tôi gặp em khi tôi khảo sát khu vực sắp quy hoạch gần nhà em, có thể em không nhận ra tôi mà cũng đúng thôi vì em đã biết tôi là ai đâu.
Thú thực tôi không có thói quen lặng lẽ ngắm nhìn một người con gái từ phía sau nhưng hôm nay đôi mắt tôi lại luôn hướng về hàng ghế ngồi nơi có em ngồi đó mà tôi cũng không hiểu tại sao nữa. Tôi đã bị em cuốn hút bởi nét dịu dàng của em nhất là đôi mắt em có thể làm trái tim tôi tan chảy mỗi khi ánh mắt ấy nhìn tôi, em ngồi hàng ghế đầu và chẳng mấy khi em quay lại nên em cũng chẳng biết có tôi đang nhìn về phía em rồi những lúc em ngủ gật trông em lúc đó thật đáng yêu. Trong đầu tôi lúc đó chỉ còn một ý nghĩ làm sao mà tôi có được số điện thoại của em, bởi tôi nghĩ chỉ có số điện thoại của em thì tôi mới có thể làm quen với em để những ý nghĩ vừa hiện lên về một tình yêu giữa tôi và em mới có cơ hội thành hiện thực. Và có lẽ hôm đó tôi may mắn khi xe đến chỗ nghỉ, lúc ngồi gần em mà tim tôi như trực nhẩy ra lồng ngực vậy, em ngồi cách tôi chỉ mấy bước chân thôi làm sao mà có được số điện thoại của em đây, và rồi một quyết định mà tới bây giờ tôi nghĩ đó vẫn là một quyết định đúng, tôi đã đến chỗ em và lấy cớ điện thoại tôi hết pin để xin em một tin nhắn và tôi đã thành công. Để rồi những ngày sau đó con người trong tôi đã thay đổi rất nhiều đến nỗi ngay bản thân tôi cũng nhận thấy điều đó.
Tôi đã bắt đầu cầm điện thoại để nhắn tin và có thể ngồi hàng tiếng để chờ một tin nhắn hồi âm mà đã lâu lắm rồi tôi không còn thói quen đó. Tôi biết em làm cho một kẻ cô đơn đã lâu như tôi phải thay đổi nhiều, hàng ngày quỹ thời gian của tôi đã có tên em trong đó, tôi và em tuy chỉ mới quen thôi nhưng những cuộc nói chuyện như đã quen từ lâu lắm rồi. Nói chung là tôi và em nói chuyện rất thoải mái với nhau, em là một cô gái rất nhạy cảm, tôi thì lại là một người có thể che giấu những cảm xúc của bản thân rất tốt nhưng vẫn không thể qua được sự nhạy cảm của em. Khi tôi lần đầu tiên bị em phát hiện ra cảm xúc của tôi và có lẽ điều đó lại làm tôi yêu em nhiều hơn, đó là lần khi tôi và em đang nói chuyện qua điện thoại, khi em nói em đã có người yêu rồi, tôi đã lặng đi trong giây lát nhưng tôi đã kịp định tâm lại để tiếp tục nói chuyện với em. Nhưng câu nói của em lúc đó tôi sẽ nhớ mãi…
– A, em phát hiện ra anh đang buồn khi nghe tin đó nhá!
– Buồn?! Tôi không muốn nói nhưng cuối cùng tôi vẫn phải thú nhận với em điều đó.
Nỗi buồn của một người đến sau thì có lẽ nếu ai đó cũng từng trải qua cảm giác như tôi lúc này thì mới hiểu. Lúc này đây tôi lại nhớ tới một câu chuyện tình yêu của một ai đó nó có tựa đề là “Ba ngày yêu” và tôi cũng không tiện kể luôn cả câu chuyện ra đây nhưng tôi đã ước em à, tôi ước nếu em là nhân vật nữ trong câu chuyện đó thì hay quá vì như vậy tôi sẽ có ba ngày để chứng tỏ tình yêu dành cho em để tôi có có thể là bạn trai em. Chỉ ba ngày thôi tôi nghĩ tôi có thể làm được và cũng để em có thêm một sự lựa chọn hợp nhất cho một nửa của em hay ít ra nếu thất bại thì tôi có thể an lòng vì biết em hạnh phúc khi bên người yêu hiện tai của em.
Nếu một ngày nào đó em đọc được những dòng tâm sự này của tôi thì hãy nhớ rằng vẫn luôn có một người chờ đợi em!
manhhaversion2@gmail.com
vnthutinh.com