Chẳng ai có thể ngờ được con người ta lại thay đổi nhiều đến như vậy. Một người trước đây đã từng là người bạn thân, đã từng là người mình yêu giờ lại làm trái tim mình phải tan nát.
Yêu nhau được gần một năm, khoảng thời gian không dài nhưng đủ để em cảm nhận được tình yêu anh dành cho em. Thứ tình yêu ngọt ngào ấy đã khiến em thật sự cảm thấy hạnh phúc. Thế rồi, chẳng biết vì lý do gì anh nóil loi chia tay . Anh lạnh lùng. dứt khoát, không một tin nhắn, không một lần gặp mặt, anh bỏ mặc em bơ vơ giữa nỗi đau khổ tột cùng. Em không tin mọi chuyện lại xảy ra như vậy, không tin anh lại đối xử với em như vậy. Em đã xem tất cả như một giấc mơ, một giấc mơ buồn nhưng lúc tỉnh giấc mọi chuyện lại trở về như trước, anh sẽ vẫn ở bên cạnh em…
Em vẫn sống, nhưng chẳng bao giờ anh có thể biết được em đã phải sống khổ sở như thế nào. Làm gì em cũng nghĩ đến anh, ở đâu cũng có hình bóng của anh và từng đêm nước mắt em tuôn rơi vì anh. Thời gian trôi đi, hình bóng của anh vẫn in đậm trong trái tim em… Cuối cùng thì em cũng phải chấp nhận sự thật, sự thật mà khiến tim em đau đớn. Em dần tập quên với cuộc sống không có anh ở bên, khó khăn lắm nhưng em đã phải cố gắng, cố gắng rất nhiều, rồi một khoảng thời gian dài đã trôi qua, vậy là đã 5 tháng xa anh.
Cứ ngỡ rằng trái tim em sẽ không còn đau đớn nhiều như vậy nữa, thế mà lần gặp lại anh đầu tiên tim em lại nhói đau, em buồn, buồn nhiều lắm… Rồi sự quan tâm của anh làm sưởi ấm trái tim em, hi vọng rồi thất vọng nhưng tại sao em vẫn muốn được hi vọng chứ? Em sợ, sợ sẽ lại một lần nữa thất bại, nếu như vậy em sẽ không thể nào có thể đứng dậy được, em gục ngã.
Anh nói hãy tha thứ cho anh, thật lòng anh không muốn em phải khổ vì anh, chia tay với em anh cũng đau khổ lắm. Em khóc, em đau khổ, trái tim em như tan nát. Thật sự em chưa bao giờ giận anh một giây, một phút nào cả, chưa bao giờ trách cứ anh bất cứ một điều gì cả. Em vẫn yêu anh và âm thầm dõi theo từng bước chân của anh.
Anh nói là thế, anh xin em tha thứ là thế nhưng rồi ngay sau đó anh lại làm em đau khổ hơn. Thà cứ để em sống như trước đây, nhớ anh, yêu anh và khóc vì anh nhưng em còn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Thật sự đến bây giờ em không thể hiểu được anh nữa rồi, anh không còn là con người như trước nữa. Em yêu anh cũng có lỗi sao anh? Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Tại sao lại gây cho em nhiều tổn thương và đau khổ như vậy? Tại sao? Chẳng lẽ khi yêu thật lòng lại nhận được kết quả như vậy sao? Chẳng lẽ khi con tim yêu một lần để rồi ngàn lần phải đau đớn…
Em đã từng phải chịu đựng rất nhiều và bây giờ em đã không còn đủ sức nữa, từ nay em sẽ không như vậy nữa. Tạm biệt tình bạn, tạm biệt tình yêu, tạm biết anh… Tất cả sẽ nguội lạnh trong trái tim em…
tranthao1611@gmail.com
vnthutinh.com