Trái tim em như lặng câm !!!


Tôi viết vội những dòng ký ức cuối cùng này trước khi rời xa anh người mà tôi yêu thương hơn cả bản thân mình . Bởi vì ngày mai chính là ngày tôi trở lại góc tối tăm của chính cuộc đời mình , trở lại bên chiếc máy vi tính và căn phòng im ắng… một chốn mà gắn bó với tôi như cuộc sống, nơi không có những giận hờn, ghen ghét, hiểu lầm… Không còn cả lời oán trách hay thanh minh cho những viếc mình đã làm …Tôi thật bất hạnh ….

Tôi quá quen cho những buổi tối ngồi một mình… chỉ một mình. Chỉ nhìn những dòng người đi lại trên con đường sau nhà tôi biết mình vẫn còn tồn tại. Tôi tự nhốt mình trong căn phòng ấy, nó rộng lắm, rộng tới nỗi có thể nuốt chửng lấy những vui buồn, những lo âu, suy nghĩ của bộn bề cuộc sống. Nơi ấy tôi có thể ngồi cả ngày để thẫn thờ một cách khờ khạo hay rưng rức khóc một cách say sưa…

Tôi có nhiều bạn, nhưng tôi không chia sẻ cho họ vì từ lâu lắm họ chẳng thể nào hiểu hết được cho tôi. Thật ra tôi đóng kịch giỏi như một diễn viên, nên từ sâu thẳm đó chẳng ai biết tôi có thể ngã gục bất cứ lúc nào.

Cuộc sống là một chuỗi ngày dài vô tận và thật khó lường. Chả ngày nào tôi không khỏi lo lắng và thôi suy nghĩ về điều đó. Tôi sợ khi bước chân ra khỏi “căn phòng” ấy rồi ngã nhào, thế thì đau lắm. Dần dần tôi trở nên “nội tâm” hơn, và xem đó như một hạnh phúc “nhỏ nhoi” còn sót lại.
Tôi biết ông trời vốn bất công, nhưng cũng chả trách chi về điều đó… “Trời ơi! Thật là cao quá mà”. Tôi hiểu ra rằng chẳng ai cho mình một cơ hội tốt bằng bản thân mình tự tìm kiếm lấy cho mình một cơ hội.

Ai sống nổi với cái gọi là cô đơn? và tôi cũng là 1 kẻ ích kỉ , tôi lần mò đi tìm cái gọi là “hạnh phúc”…

Anh đến với tôi cũng bất ngờ như thế… Tôi và anh quen nhau trên mạng, thật vui khi mọi thứ giữa tôi và anh như có một sợi dây liên kết. Chúng tôi có những sở thích, suy nghĩ trùng hợp nhau như vốn đã từng thuộc về nhau. Rồi chuyện gì đến cũng đã đến,chúng tôi trò chuyện say xưa và đã quên đi thời gian bao lâu rồi thì anh ngỏ lời yêu tôi…

Cuộc sống này đúng là thật dài và chẳng lường trước được điều gì. Tưởng chừng mọi thứ suôn sẻ và trôi qua thật êm đẹp như đúng cái mượt mà của 2 chữ “hạnh phúc”, vậy mà không phải… còn đó những giận hờn, những yêu thương nồng nàn, và có lẽ khi yêu ai cũng nói như thế. Trong ấy là cả sự nung nấu tôi luyện để tình yêu thêm cứng cáp và nồng nàn hơn… Tôi và anh đã không vượt qua được như thế
!
Những lời tâm sự này thật chua chat và đau đớn, nhưng tôi vẫn giàn giụa nước mắt viết nó vì sợ qua ngày mai, tôi sẽ không còn nhớ để viết được ra như thế.

Anh là một người thật tốt, hiền lành, tốt bụng,thông minh, chín chắn và chịu đựng … đến với tôi như cơn mơ tôi vẫn thường thấy. Trái tim anh sưởi ấm cho tôi, khiến tôi luôn ngây ngất và nồng nàn trong tình yêu ấy. Anh yêu thương và quan tâm tôi chân thành, chân thành như những vốn sống đã ban tặng cho anh. Anh cũng là người đầu tiên làm thay đổi cách suy nghĩ của tôi về thế giới này… Cuộc sống bon chen xô bồ vẫn còn có một tình yêu đích thực.

Anh tôn trọng và chiều chuộng tôi hết mình. Anh cố gắng làm tất cả mọi thứ anh có thể để làm cho tôi được hạnh phúc và yên tâm trong cuộc sống. Tôi buồn khi tâm sự về cuộc sống trước đây của tôi là những chuỗi ngày dài tăm tối… Anh nhất quyết nắm tay tôi không buông để kéo tôi ra khỏi “căn phòng” ấy… và rồi cũng chính anh đã làm được.
Ở bên cạnh anh, anh không cho tôi buồn, vì vậy thời gian ở bên anh tôi thực sự mãn nguyện. Ngày nào anh bận hoặc anh không có thời gian cho tôi, tôi đã suy nghĩ và cũng là khoảng thời gian tôi bắt đầu hiểu được trái đắng của tình yêu. Phải là “giận hờn, ghen tuông, buồn bực, trách móc…” mới thực sự là những cung bậc của tình yêu
Khi tôi quen anh tôi đã kể sơ qua cho anh nghe về cuộc sống của tôi , về những gì tôi đã trải qua , về tình yêu và nước mắt tôi đã ôm ấp bao nhiêu năm dài
Tâm sự với anh tôi cứ nghĩ anh sẽ lằng lặng bỏ tôi nhưng chính anh đã giúp tôi vượt qua được nó. vực tôi dậy và dìu tôi đi trên con đường mà tôi đã co ro vì sợ hãi… Anh xem quá khứ của tôi không quan trọng, và chỉ lo cho tuơng lai của tôi.

Nhiều lần anh nói với tôi, dù quá khứ của tôi có như thế nào thì anh không quan tâm. Tôi là tôi của hôm nay, và anh chỉ biết như thế thôi. Điều anh trăn trở là đến một lúc nào đó tôi lại khép mình, để trở về lại “căn phòng” kia… Anh đã cố làm mọi thứ chỉ để tôi được hạnh phúc. Tôi thầm cảm ơn ông trời vì cuối cùng ông trời cũng vẫn còn vị tha mà trao cho tôi hạnh phúc

Tôi 23 tuổi, và sống trong một gia đình gia giáo, chính vì thế nên tôi không thể vượt qua được mọi thứ để hứa chung sống với anh cho đến suốt đời… Tôi sợ lời thế năm cũ, sợ ba tôi cấm cản, sợ căn bệnh quái ác hoành hành tôi và sẽ làm khổ anh , sợ tất cả … Anh luôn động viên và an ủi hứa cùng tôi đi hết cuộc đời dù sau này có thế nào đi nữa … Tôi nói rõ mọi quan điểm của tôi cho anh biết, tôi không thể mang lại Hạnh Phúc cho anh , anh còn phải có tương lai, phải có cuộc sống đầy đủ theo đúng nghĩa là 1 gđ Hạnh phúc ,Tôi yêu anh quá, nhưng lại là đứa hèn nhát, đáng chết… Tôi chẳng có gì đặc biệt,chỉ mang trong mình vô số bệnh tật , tiền thuốc còn nhiều hơn tiền ăn học .Bệnh triền miên , tắm nhiều cũng bệnh, đi nắng cũng bệnh, trời rét cũng bệnh, tôi luôn làm cho mọi người xung quanh lo lắng và phiền lòng , nhiều khi tôi tự hỏi anh cần gì ở tôi – một đứa con gái chẳng có tương lai…………….
Tôi viết những dòng ký ức cuối cùng này trước khi ánh nắng chói chang thiêu đốt chính mình . Bởi vì tôi đã quyết định ngày mai chính là ngày tôi trở lại góc tối tăm cô đơn của căn phòng ấy… một chốn mà gắn bó với tôi như cuộc sống, nơi không có những giận hờn, ghen ghét, hiểu lầm… cái góc tâm hồn!

Em đã không làm được những gì đã hứa với anh , anh yêu ạ, em yêu anh, và yêu anh nhiều lắm… Nhưng em không
thể vượt qua được rào cản của gđ, không thể vượt qua những mặc cảm bệnh tật, không thể vượt qua những lời ông bà nội và bố em nói , em không thể nào làm khổ người khác được . em biết là em quá ích kỷ luôn muốn giữ anh cho em, nhưng anh còn gđ còn tương lai còn cuộc sống mà anh đang cố gắng vươn lên, em tự biết em phải làm gì cho tình yêu còn nhiều tình nhiều nghĩa này . Tha lỗi cho em và hãy ngừng yêu em anh nhé!

Bảo Ngọc vnthutinh.com