Em không biết là mình thích mưa từ bao giờ nữa, nhưng khi mưa về em cảm thấy một điều gì đó thật nhẹ nhàng, như gột rửa đươc tất cả những bụi phủ của cuộc sống ồn ã và điều quan trọng hơn mỗi lần mưa về, anh lại đến bên em. Khi anh nói “Em ơi! Mưa rồi kìa, anh đến đưa em đi chơi nhé!“, em lại hí hửng chạy ra ngõ đợi anh đến đón. Em sẽ ngồi sau lưng anh ôm chặt và cảm nhận được hơi ấm, được cả nhịp tim của anh nữa. Lúc đó mình nắm chặt bàn tay đi trên con đường em chỉ ước con đường dài mãi.
Trời hôm nay lại mưa, kỉ niệm ba năm về trước lại ùa về cùng những cơn mưa. Anh đã đợi em ở dưới trời mưa chỉ để muốn gặp em, vì trước đó anh đã làm em giận. Em đã chạy ra với anh và bảo anh về nhưng anh nhất định không về vì anh muốn em đi chơi cùng anh.
Đã lâu lắm rồi anh nhỉ? Em đã không còn được nghe câu nói ấy nữa, dù anh vẫn ở bên em. Đêm nay vẫn như những đêm trước, em vẫn ngồi bên màn hình máy tính, trời bên ngoài vẫn mưa nhưng sao em lại thấy nhớ anh đến quặn lòng. Em biết giờ này anh vẫn đang thức và em vẫn đang đợi tin nhắn chúc ngủ ngon của anh. Mặc dù nó không còn được thường xuyên nữa nhưng em vẫn cứ đợi.
Anh và em yêu nhau đã được ba năm nhưng trước đó em và anh cũng đã là bạn được ba năm. Sao khoảng thời gian em thấy hạnh phúc lại ngắn ngủi. Nhớ lại mảng đời vừa qua, em không tin mình có thể vượt qua được những nổi đau mà chính anh là người gây ra cho em. Ba năm không phải là dài đúng không anh, nhưng em và anh đã phải trải qua nhiều nỗi đau quá, nhiều đắng cay quá.
Anh và em cùng học chung lớp. Anh là lớp trưởng còn em chỉ là cô học trò bình thường. Em mạnh mẽ, không chịu khuất phục, kể cả những thằng con trai cùng lớp trong đó có anh, em và anh luôn đối đầu nhau trong những trận chiến giữa con trai và con gái. Em không ghét anh nhưng cũng chẳng bao giờ ưa anh, anh chơi với những đứa nhà giàu còn em chỉ chơi với những bạn nghèo và bình thường vì cùng hoàn cảnh. Bạn của anh luôn nhìn bọn em với những cặp mắt soi mói, và những lời nói không mấy thiện cảm vì thế em với anh luôn ở hai phương khác nhau. Khi em và anh cùng trượt đại học, anh ở nhà còn em ra đi với bộn bề cuộc sống. Sau đó em và anh cùng một số khác nữa lên thành phố góp gạo thổi cơm chung để ôn thi lại, vì điều kiện gia đình em đã dùng số tiền đi làm để ôn thi nhưng với khoản tiền ít ỏi đó đã làm em nản chí. Và may mắn đến với em khi anh là người giúp em, khi ấy em không hề biết anh đã yêu thầm em.
Rồi một ngày khi chỉ còn em và anh, anh đã nói lời yêu em. Bất ngờ và sợ hãi là cảm giác của em lúc đó. Em không tin những gì anh đang nói ra là sự thật vì em và anh đã biết về nhau, anh biết em đã từng yêu ai và nghe những lời không hay về em với người đó, anh cũng chưa từng yêu ai thì anh phải chọn một người cũng chưa từng yêu ai chứ? Em không thể nào tin, em chỉ cười và nói với anh rằng: “Thôi đừng đùa nữa“, rồi bỏ đi. Những ngày sống cạnh nhau anh đã quan tâm, chăm sóc em rất nhiều, nhưng em lại làm anh buồn rồi anh đã khóc vì em, nhìn anh khóc em đã khóc theo anh, em không biết em đã yêu anh chưa nhưng lúc đó em cảm giác mất mát. Thế rồi những ngày sau đó em đã âm thầm chấp nhận tình cảm của anh dù em không nói ra. Cho đến một ngày anh đã đứng dưới trời mưa vẫn nói lời yêu em và rồi em đã nhận lời yêu anh.
Em đã sống với tình yêu của anh, bên anh em cảm thấy nhỏ bé và yếu đuối biết bao. Em được sống với chính con người, với chính cảm xúc của mình, em vứt bỏ lớp áo mà em tự mặc cho mình, giả vờ mạnh mẽ không gì có thể làm em gục ngã. Anh gọi em là ngây vì anh nói vì em chẳng biết gì cả, em sẽ bị lừa nếu như không có anh, anh sẽ bên em bảo vệ em và nói cho em biết nhiều thứ nữa. Từ đó em đã quen có anh ở bên cạnh. Em đã chọn con đường cho em, không học nữa em sẽ đi làm, anh thương em đã khóc rất nhiều. Em ở xa anh mà tưởng chừng như đang được ở bên anh, lúc nào anh cũng nhắn tin cho em, dặn em không được làm nhiều, phải ăn nhiều ngủ nhiều nữa, anh luôn bảo vệ an ủi em trước khó khăn. Em hạnh phúc với tình yêu anh dành cho em, em luôn tự tin rằng em là người may mắn nhất trên thế giới này.
Anh luôn động viên em rằng: “Em hãy cố gắng để còn trở về bên cạnh anh nữa chứ”. Thế mà khi em về bên anh, em chỉ được sống trong khoảng thời gian ngắn hạnh phúc, anh đã thay đổi. Những lời anh nói với em ngày nào nay đã quên. Anh đã làm em khóc, anh đã gây ra biết bao nỗi đau về thể xác và tinh thần cho em. Anh dành cho em những lời vô tình, nói cách khác anh đã lấy đi tất cả những gì em có, em đang ở đỉnh cao của hạnh phúc bất ngờ lao tuột xuống vực thẳm của đau đớn, bất hạnh. Em bàng hoàng, sốc với những gì đang diễn ra. Có lẽ là do em tham lam quá luôn muốn ở trên thiên đường tình yêu, em phải chấp nhận với hiện tại mà em đang sống, cuộc sống thay đổi con người cũng sẽ phải thay đổi. Nhưng sao lại thay đổi nhanh thế hả anh? Tại sao lại tàn nhẫn với em thế? Anh biết là em không thể làm được nếu không có anh mà. Tại sao lại bắt em phải hy sinh nhiều thế hả anh?
Anh vẫn hiện rõ trước mắt em vẫn yêu em nhưng là chữ yêu không trọn vẹn như những ngày đầu. Hờ hững quá? Nghe tiếng yêu em thấy cay cay ở mắt. Mất mát nhiều quá anh nhỉ?
Hạnh phúc và khổ đau em và anh đều đã trải qua, nhưng khổ đau nhiều quá, nước mắt rơi nhiều quá, vết thương nhiều quá, nhiều đến mức muốn đánh gục ý chí của em, muốn em bỏ cuộc.
Mưa làm nhòa mắt ai
Bàn tay ơi! Xin hãy nắm chặt lấy bàn tay.
“Yêu anh và yêu anh mãi, dẫu nay đã xa cuối trời, tim em càng thêm thao thức mỗi khi thấy mưa lại rơi. Mong cho thời gian qua nhanh sớm mai thấy anh quay về, ta xây lại bao thương nhớ, mãi mãi không lìa xa.”