Khoảng lặng trong trái tim

Tình yêu của em! Cho em được gọi như vậy lần cuối vì anh sẽ mãi là người duy nhất và mãi mãi em yêu.
Cái mụn nhọt lâu ngày cũng bể, nỗi đau chồng chất nhiều quá rồi sẽ chai sạn, vết thương gom góp lại nhiều rồi cũng thành vết sẹo.
Tại sao em yêu anh để rồi em cứ tự chém giết bản thân mình còn anh thì vui vẻ. Em dại khờ lắm phải không? Có lẽ vậy, anh là mối tình đầu cũng là người duy nhất em yêu trên cõi đời này. Em yêu anh đến nỗi kìm nén những mất mát những nỗi đau riêng cho bản thân mình chịu đựng. Đã bao giờ anh đứng vào vị trí của em chưa, yêu nhau 3 năm thời gian gặp nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, khoảng cách tình yêu của chúng ta khi hai người ở hai đất nước. Nhưng em chấp nhận vì em biết đó là tương lai và con đường anh chọn để rồi em nhận lấy tất cả mọi nỗi đau cho chính mình.
Yêu mà chưa bao giờ em được nghe câu “anh yêu em” từ lời nói của anh. Yêu mà đã bao giờ em được nghe “vợ à, anh thương vợ nhiều lắm”, cũng chưa bao giờ được nghe “anh xin lỗi vợ”, tình yêu anh dành cho em như vậy đó. Em thèm lắm được như những người phụ nữ ngoài kia, được người yêu mình chăm sóc lúc ốm đau bệnh tật còn em cứ một mình chống chọi với nó. Em thèm cái cảm giác mà em chưa bao giờ có, được anh ôm và nói với em một câu thôi “anh yêu em”… được như vậy thôi là em hạnh phúc lắm rồi. Tại sạo họ có được điều đó mà em thì không vì anh đã cướp đi tất cả niềm vui đó của em. Em không thua gì ai, bản chất con người em càng không thua người khác, vậy tại sao anh nỡ đối xử với em như vậy.
Ừ thì em ngu em ngốc, em quá dại khờ. Vì em quá chung tình hả anh hay vì em là một con ngớ ngẩn yêu anh đến quên cả bản thân mình như vậy. Em trở thành một con điên vì yêu rồi phải không? Bao nhiêu nước mắt mới đủ để trả nợ kiếp trước cho anh đây. Sao ông trời cứ dày vò thân xác em. Kiếp trước em làm gì sai với anh để rồi bây giờ em phải chịu đựng như thế này chứ. Ừ thì chia tay rồi đó, chia tay thật rồi… Lần cuối cùng em khóc vì anh, lần cuối em bóp nát trái tim mình cho những gì còn sót lại.
Anh à! Anh chưa bao giờ vì em hãy vì em một lần thôi, em muốn được nghe một lần lời anh nói ” Anh yêu em ” rồi anh cứ bỏ rơi em. Được như vậy có chết em cũng mãn nguyện lắm.
Anh giết em như vậy có vui không? Thà anh giết em bằng dao còn hơn anh giết em bằng nỗi đau. Em đâu còn sức nữa để khóc vì anh, vậy mà trái tim không thở được mà nước mắt vẫn rơi. Em càng níu tay anh thì anh lại càng buông ra. Khoảng lặng trong tim em đang chìm đắm đau khổ trong nước mắt là vì anh “duy nhất và mãi mãi” em chỉ yêu anh thôi.
Hãy hạnh phúc anh nhé! Em không chúc anh hạnh phúc đâu và anh cũng đừng chúc em hạnh phúc vì hạnh phúc của em anh đã cướp đi mất rồi. Em không bao giờ quên được anh đâu vì niềm vui thì dễ quên còn niềm đau thì không bao giờ. Mãi yêu anh!

 dl38836886@yahoo.com
vnthutinh.com