Xin cứ xem nhau như người tình online anh nhé


Không quá già, cũng chẳng còn non trẻ. Tôi tròn 24 cái xuân xanh và bước qua 3 cuộc tình đỗ vỡ, những cuộc tình đến rồi đi như cơn gió thoảng, mong manh chút hạnh phúc bên đời rồi vụt tắt như ngọn đèn dầu trước cơn giông bão. Cuộc đời cô gái 24 tuổi trở nên chông chênh, chai sạn trước hai chữ ái tình. Bao đam mê, mơ ước và những sắc màu hạnh phúc của một thời nay còn lại gì trong tôi?
Yêu và hận, sự mong manh quá đổi. Ghét và thương cũng chắc cách nhau mấy cung đường, mọi thứ đều có thể xảy ra, đó là những gì đúng với tôi.
Cuộc tình thứ nhất của thời áo trắng trôi qua như người ta vẫn thường nói, chút say lòng rồi lãng đãng lướt qua nhau, hắn bước đi trên con đường công danh và sự nghiệp, một con đường riêng chẳng chung lối tôi về, rồi chia tay nhẹ nhàng với đôi mi hoen ướt, 18 tuổi chưa cảm nhận được một niềm đau, và cũng chẳng có gì mất mát quá lớn lao trong tâm hồn và suy nghĩ.
Kết thúc cuộc tình thứ hai tôi đã đem cho đi tất cả, niềm tin, niềm hy vọng vào những thứ hào quang chớp nhoáng, những giây phút hạnh phúc rồi vụt tan. Nhưng niềm đau hơn là tôi đã cho đi cả cuộc đời bằng một đêm yếu mềm vụng dại, hắn có được tất cả, nụ hôn đầu đời và đêm ân ái trinh nguyên. Tuổi đời 20 tôi trở thành đàn bà, tôi thu mình trong không gian riêng đầy mùi ẩm mốc của những suy nghĩ chênh chao, ngày tôi đi, những bước đi lạc lối, đêm tôi nằm những giấc chiêm bao và những cái giật mình toát lạnh mồ hôi. Có những lúc tôi gục ngã nhưng rồi chẳng một ai vực dậy, tôi lại mò mẫm đứng lên và nhìn về phía trước, phía đó có gì? sự nghiệp, tương lai hay một mái ấm gia đình? tôi chẳng biết, chỉ biết đi và mắt nhìn như kẻ vô hồn.
Tuổi 22 rời cánh cổng trường đại học, tôi bước vào cuộc mưu sinh với những niềm khắc khoải tháng năm trôi, nắng ban mai vẫn chào tôi bằng nụ cười bạc phếch, đêm đón tôi về với lối nhỏ phòng đơn. Tôi vùi đầu vào công việc cho quên hết tháng ngày, con bé thơ ngây hồn nhiên ngày nào giờ sống như cái xác khô mà hồn thì vất vưởng, lắm lúc cũng cố cười trong chút men cay. Nhưng có lẽ duyên chưa cạn, tình hẳn chưa tàn. Hắn, người tình thứ ba của tôi đã đến, ân cần, nhẹ nhàng và lãng mạn… Hắn chẳng đẹp trai, chẳng hào hoa nhưng hắn có một điều làm tôi sống dậy và yêu thêm lần nữa, hắn biết đọc ánh mắt tôi, hắn biết tôi cười bằng niềm đau hay hạnh phúc. Thêm lần nữa tôi lại ngã vào lòng một người đàn ông, người thứ ba cho con tim biết rung động, cho con tim chết này đỏ lại dòng máu lạnh ngày nào.
Nhưng đời là thế, gia đình hắn không chấp nhận chuyện hôn nhân, hắn là con một, có lẽ bố mẹ hắn không muốn con mình lấy một con bé nghèo như tôi làm dâu, ừ thì cũng phải một con bé quê mùa như tôi làm sao bước chân về nhập hộ khẩu đất thành đô này mà sống. Lại chia tay, đau ư? có lẽ không còn cảm nhận được nữa, cạn sức rồi, nước mắt cũng còn đâu. Tôi hận hắn nhu nhược, hận cuộc đời này đối xử quá bất công, tôi đã mang cái giọt máu của hắn đang định hình trong bụng tôi, cái bào thai đã được hơn 3 tuần tuổi đi “hóa kiếp”, thế đấy. Tôi ra đi về một miền đất mới và dường như chẳng muốn mang theo một thứ gì, chỉ bằng một tâm hồn đầy rạn vỡ.
Tháng ngày vẫn trôi đi, mỗi ngày buồn hay vui thì 24 tiếng vẫn lặng lẽ sáng chiều. Đi, cứ đi và chẳng thèm thở dài bởi những điều cần than vãn. Đã đôi lần tôi muốn làm một gái hư, muốn thả mình rơi tự do về nơi đáy thẳm không cùng, nhưng rồi chợt choàng tỉnh dậy. Tôi còn mẹ, còn người mẹ đã yêu thương và nuôi tôi khôn lớn nên người, người mẹ ấy đã âm thầm nuốt lệ cùng tháng năm khi cha tôi, người mà tôi đã xóa đi mọi ký ức khi vừa kịp lớn, người đã bỏ mẹ con tôi để đi theo con đàn bà khác… Nước mắt tôi rụng rơi giữa muôn trùng tiếng nấc nghẹn lòng. Sẽ về đâu? đôi lần tôi tự hỏi lòng mình, và rồi tôi đã tìm ra câu trả lời khi lao vào thế giới ảo trên internet.
Ở đó tôi gặp bao người, họ làm quen, họ chào nhau, họ chúc nhau những lời hoa mỹ. Kết bạn ư? tình bạn đẹp đến thế nào? hiểu nhau được bao nhiêu? tôi đâu cần quan tâm làm gì cho thêm mỏi mệt. Ngoài công việc công ty tôi lên mạng tìm tất cả những gì chỉ để đốt cháy thời gian, tôi để hình mình lên avatar với ánh mắt nhìn đầy khinh bạc cuộc đời, tôi để những câu status đầy ghẻ lạnh, ấy vậy mà những thằng đàn ông vẫn lần lượt kéo nhau vào làm quen và buông những lời khen có cánh.
Tôi đã cười, cũng không hẳn cười mà chỉ là cái nhếch môi đầy khinh rẻ lũ người ấy, những gã đàn ông trên thế giới ảo này, họ cần gì ở tôi? một tình bạn? một tình yêu hay là một tình nhân để qua đêm cho thỏa cơn lạc thú? tôi biết đôi khi mình quá bất mãn với cuộc đời, với quá khứ và với cả những lời yêu thương ngọt ngào nghe mà nhói tận sâu thẳm một niềm đau, những lời hẹn thề ngày nào nay cũng hoen gỉ từ lâu. Nhưng tôi vẫn không ngừng nguyền rủa, và ném vào họ, những gã đàn ông làm quen tôi trên mạng bằng những lời cay nghiệt, những lúc đó tôi như người điên trút cạn nỗi lòng uẩn tức bao lâu nay lên những nạn nhân trên thế giới online.

Mai_la_ki_niem@yahoo.com
vnthutinh.com