không đau vì quá đau

Ngày20/10/2010

Anh!
hôm nay là ngày bao nhiêu kể từ hôm mình nhau rồi nhỉ? 10 ngày rồi đấy anh àh! đó không phải là thời gian ngắn nhưng cũng đủ làm trái tim em tan nát. 10 ngày, vậy là đã 10 ngày anh không cần em nữa và cũng là 10 ngày em hiểu ra những điều mà đáng lẽ em phải hiểu từ lâu lắm rồi. Trong 10 ngày này khi những người khác đang chờ đợi 1 ngày lễ trọng đại-ngày phụ nữ Việt Nam thì em lại sống trong đau khổ và tuyệt vọng. em hiểu với anh em chẳng là j cả, em cũng hiểu dù em có thế nào thì anh cũng chẳng quan tâm tới em đâu, em hiểu tất cả!. Và cũng chính vì thế trái tim em đau đớn vô cùng….
Anh àh! anh còn nhớ không? hôm mà em lên thăm anh lần trước nữa? hôm đó anh đã cầm tay em, và đó cũng là lần đầu tiên em cầm tay 1 người con trai theo nghĩa đó. Em rất hạnh phúc anh ạ! chắc với anh đó không phải lần đầu tiên, cũng có thể nó không xuất phát từ tình cảm, nhưng em vẫn rất cám ơn anh vì ít nhất anh cũng đã cho em 1 kỷ niệm. Nhưng lần này thì khác, mình gặp nhau mà anh chẳng nói 1 lời, thậm chí chẳng nhìn em 1 cái. Anh có biết em đã đau như thế nào không? em chỉ biết lặng lẽ bước theo anh, và suốt buổi luôn nhìn về phìa anh, nhưng có lẽ anh chẳng biết điều đó đâu. Cứ tưởng sẽ chẳng có chuyện j làm em đau hơn được nữa vì với em bằng ấy thôi cũng đủ làm em kiệt sức. Nhưng có lẽ số phận ko mỉm cười với em khi có bao nhiêu chuyên tiếp tục ập xuống đầu em. Đó là lúc em nhận ra rằng anh chưa bao giờ yêu em hết. Vơi anh, em cũng chỉ Như những người con gái khác-những người mà khi anh tỏ ra quan tâm cũng chỉ là 1 thói quen thôi, chứ chẳng hề có tc. Vậy mà em đã tưởng mình đã xó 1 vi trí nào đó trong anh? Em đã lầm! Dã lầm tưởng lâu quá rồi anh ạ! Và em đã đau………đau lắm!.
Có 1 bài hát có câu ” không đau vì quá đau ” và chắc là giờ em như thế đó!. Vì anh, em đã đau khổ và tổn thương rất nhiều, Nhưng chua bao giờ em trách anh cả và đến bây giờ em cũng không hề trách cứ j anh. Vì em hiểu em không thể làm đc, và vì em biết em vẫn yêu anh rất nhiều!!!.
Anh àh! em sẽ không buồn nữa vì em không muốn anh bận tâm về em nữa. vì anh muốn em cười nên em sẽ luôn cười để anh được vui. Em sẽ chấp nhận làm bạn vì anh muốn như thế. Em sẽ cố gắng làm những việc anh muốn em làm vì em hy vọng anh được hạnh phúc. Nhưng em không thể thôi không yêu anh được! Và em cũng không biết tại sao.
Hôm nay là ngày mà đáng lẽ em phải vui vẻ và cười nhiều mới đúng, dù đã hứa với anh là sẽ không như thế nữa nhưng em vẫn thấy buồn. mặc dù hộp thư của em đã đầy chặt những tin nhắn chúc mừng của người thân nhưng sao em vẫn mong mỏi 1lời chúc từ anh. Em cứ đợi mãi và cuối cùng anh cũng gửi cho em 1 tin nhắn. Không biết có phải là vì con người nên có cái mình mong muốn rồi lại đòi cái lờn hơn? hay tại em quá tham lam? anh gửi cho em tin nhắn mà theo em đó 1tin nhắn cực kì xúc tích ” chúc mừng 20/10″, và em đã buồn khi anh lại hờ hững như thế! Dù em biết mình không có quyền được trách cứ j anh, nhưng em không muốn anh nhắn tin cho em chỉ vì nghĩa vụ. Em không muốn thế anh ạ!
Em phải làm sao bây giờ hả anh? em phải làm sao thì anh mới có thể hiểu? Cũng chính vì thế em mới viết bức thư này. em biết se chẳng bao giờ anh đọc nó đâu.Có thể là em viết cho riêng em. Nhưng em vẫn muốn viết! …Vì em vẫn tin 1 điều mà trước giơ em vẫn tin, Những tình cảm chân thành rồi sẽ đc đền đáp!………….”