Sự thật của chính cuộc đời mình


Cứ ngỡ rằng những ảo ảnh quanh em chỉ là ảo ảnh. Những điều anh nói, những tâm sự hàng đêm, những điều vô hình về bản thân thành đạt ấy… em nghĩ rằng chỉ là ảo mà thôi… nhưng có lẽ em đã sai, sai cho một lần em đưa mình vào vòng xoáy. Nơi cần sự bình yên và thành thật, vậy mà em đã hững hờ. Hay chính em không dám đối diện với cái sự thật của chính cuộc đời mình…

Sao hôm nay trời lành lạnh, chợt lòng mình có một cảm giác mong chờ, chờ một điều gì đó nơi ai? Em vẫn hay ngồi máy tính đưa mình với những trang viết của một ai, em sẽ tìm được nhiều cảm xúc cho em, hay những đồng cảm của một người, những dòng tâm sự, những khoảng nhớ ký ức, hay một nỗi đau hiện tại của ai kia. Em đồng cảm, sẻ chia cảm xúc với họ cũng như sự khát khao được một lần, có những cảm giác nhớ thương về ai. Và cơ duyên từ đâu, một ngày anh đã mang tiếng cười cho em. Một hạnh phúc cứ như là xa vắng mà lại gần bên, nhoi nhói một tâm hồn, “một nửa con người” bé bỗng như em. Em đã biết anh qua nơi mà người ta vẫn gọi là “thế giới ảo”. Nơi đây con người ta có thể phiêu bồng, hoan tưởng, sự giả dối với nhau.

Mình quen nhau không lâu, anh đã kể cho em nghe “tất cả” những gì về anh. Con một gia đình có “truyền thống giàu có từ nghề gỗ”. Anh là một người thành đạt, làm trưởng phòng kinh doanh của một khách sạn bốn sao ở Sài Gòn. Một bức hình của anh sẽ làm nhiều cô gái đảo điên, mê hồn vì sự bảnh bao, phong độ. Một ánh mắt có vẻ lạnh lùng. Và đặc biệt không bao giờ ăn mặc những sắc màu, trừ hai gam màu đen, trắng.

Chúng tôi quen nhau khi một ngày tôi đọc được những dòng tâm sự của anh trên một trang web… Tôi như lạnh lùng vô cảm khi biết anh muốn chết đi khi người yêu bỏ anh mà định cư bên Mỹ, nỗi đau về tình yêu, và sự trách hận mình, với những câu hỏi bình thường mà ngu muội. Anh làm gì sai? anh có gì không bằng người đó? Anh không giàu? Anh không đẹp? Anh không yêu em, hay không mang được cho em một cuộc sống tốt..? Trong cơn say nhè anh đã tự tay cắt đứt mạch máu của mình. Việc anh tự tử đã làm gia đình, người thân và những người trong công ty không ngờ tới! Sau việc đó, anh đã trở thành một người hoàn toàn khác, một người lạnh tanh như không còn chút máu. Ngoài công việc anh chỉ biết tìm niềm vui từ mạng thông tin. Và chính nơi đó ta đã thấy nhau.

“Từ ngày anh biết tôi, tôi đã mang lại cho anh những phút giây thoải mái, và những nụ cười trong sáng” – anh nói thế. Từ ngày biết tôi anh không chỉ còn biết hai màu Đen, trắng. Có lần anh hỏi em thích màu gì? Tôi nói là tôi yêu màu tím. Vậy là hôm sau anh gửi tôi một tấm hình, hình của anh với chiếc sơ-mi tím nhạt! Nhìn anh lãng tử lắm. Anh nói rằng hôm nay khi anh mặc chiếc ao này, anh ngượng lắm vì mọi người quen với phong cách của anh ai cũng ngỡ ngàn, ngạc nhiên. Anh chỉ biết cười nhẹ lại thôi. Anh làm tôi cũng bậc cười to. Mỗi ngày hai đứa hay nói chuyện với nhau qua voice chat. Anh nói giọng tôi ngọt ngào, chắc tôi cũng xinh đẹp. Đã hơn hai tháng trò chuyện cùng nhau vậy mà tôi chưa cho anh biết tôi là ai. Tôi chỉ nói anh tôi làm kế toán cho một công ty tư nhân.Và sau nhiều lần muốn biết tôi là ai, trông thế nào, vì anh đã cho tôi biết anh, hàng ngày anh điều mở webcam cho tôi xem. Hôm nay tôi cũng gửi anh một bức ảnh, trong chiếc váy tím, khăn len, khung trời Đà Lạt.

Một trăm hai mươi tám ngày trôi qua, tình cảm trong tôi và anh như mãnh liệt, lần đầu tiên tôi thấy mình như tê liệt không một chút gượng dậy, không dám thoát mình qua cái thế giới mà tôi cho là ảo, nhưng mọi thứ về anh không còn ảo nữa, có chăng là tôi, tôi không dám đối diện với bản thân mình, tôi hèn nhát và bất lực, tôi nhưng muốn cắt đứt mọi thứ với anh, nhưng con tim yếu mềm tôi không làm được. Anh có bất ngờ cho em, ngày mai anh công tác ở Đà Lạt, mình gặp nhau nhé em? Tôi như mất bình tĩnh, ấp úng, nghẹn lời. Mình gặp nhau nhé, tình cảm của anh và em đã đến lúc phải được gia đình và mọi người biết đến. Tôi như rung rẫy, không biết nói gì. 4h chiều mai em nhé! Em… em…, thôi em ngủ đi. Anh chuẩn bị hành lý. Mai gặp em. Hôn em! Tim tôi như ngừng đập, tay tôi như không còn cảm giác, sáng mai gặp anh tôi…

Hôm nay trời lạnh hơn, choàng chiếc khăn màu tím, tôi đã đến nơi anh hẹn, một quán cafe nhìn ra Hồ Xuân Hương. Tôi chọn cho mình một góc có thể nhìn ra cửa ra vào và có thể nhìn anh. Một người con trai bước vào với chiếc áo sơ-mi tím, không nhầm vào đâu được, tay cầm bó hoa “sứ giả” của Đà Lạt, anh bước vào ngồi bàn đối diện tôi. Người như nóng rang, anh gọi một tách cafe. khuôn mặt, anh mắt vóc dáng đó. Tôi thấy mình như chết lặng! 5h, 6h, 7h em chưa đến. Điện thoại tôi rung liên hồi, như chính bản thân tôi. Một âm thanh cất lên trong không gian tĩnh lạng nhẹ nhàn, quyển sách bìa cứng trên tay tôi rơi xuống nền sàn gỗ, cuối người. Để anh giúp em! Hình như em ngồi đây từ chiều? hình như anh cũng thế? Anh chờ ai ạ? Uhm anh chờ, chờ gặp một tình yêu, nhưng có lẽ cô ấy chưa muốn gặp anh. Nhà em gần đây không? Dạ gần thôi anh, cách đây khoảng 15 phút đi bộ. Em chờ ai àh, dạ… dạ không em chỉ ngồi đây thư giản thôi. Thôi em về anh nhé! Mắt tôi như rơi lệ, như lẫn trốn. Vậy để anh đưa em một đoạn coi như dạo phố một lần..
Anh đi phía sau tôi, tay anh như gần chạm vai tôi, chắc không đầy một gang tay. Tôi đang hạnh phúc. Nước mắt khẽ rơi, sao tôi không dám đối diện sự thật đối diện với anh! Nhà em đây rồi anh, mẹ đang đón tôi trước cửa. Con làm mẹ lo quá, cháu là Đỗ Thiên? Mẹ! Sao bác biết tên cháu, không phải cháu hẹn với Thi sao? Thi cô ấy… Thi con sao thế? Em là Thi sao…em… Phải em là Thi em đã dối anh… em chỉ là một đứa tật nguyền không lành lặng. Hình em gửi anh đó là chị họ. Em xin lỗi đã lừa dối anh, em nghĩ rằng anh cũng chỉ là ảo ảnh, anh không thật, tình cảm cũng thế, nhưng em đã lầm, em đã sai. Em không dám đối diện với bản thân và với anh… em xin lỗi em… Anh về đi, em không xứng đáng với tình yêu của anh. Thi… thi em chờ đã, Thi ơi… Bác xin lỗi bác không biết Thi giấu cháu… Nó bị tay nạn giao thông cách đây 3 năm. Nên chân của Thi… Một gương mặt thánh thiện, một ánh mắt đẫm buồn. Tôi như rụng rời. Anh… anh cần em! Cần người đã cùng anh chia sẻ, cần người đã giúp anh vượt qua! Anh cần em… Thi à, anh sẽ là đôi chân cho em. Hãy bên anh em nhé, sau song cửa những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên “nữa đôi chân”…

Blog :lyly_be_nho