Suy nghĩ rằng xa nhau sẽ tốt hơn sao lòng cứ nghĩ về cảm giác đó, cảm giác ấm áp….khi bên anh. Là loại người gì đây ? Trong lòng cứ buồn man mác từ khi quyết định chia tay nhau….chẳng hiểu lòng mình muốn gì……đau quá ! Viết những cảm xúc này để làm gì trong khi đã xa nhau…..bắt nguồn những chi phối này là đâu ? Bộ não hay trái tim……
Cố quên anh sao lại nhớ nhiều đến thế…….sao lại đau lòng hơn những lúc không được anh quan tâm. Chỉ muốn anh xuất hiện trước mặt. Một người bằng xương , bằng thịt chứ không phải là tưởng tượng. Muốn ôm anh thật chặt, không cho anh rời xa. Muốn cảm giác được hơi ấm của anh. Muốn ngắm nhìn mái tóc dài và khuôn mặt mệt mỏi của anh. Muốn nghe anh nói lời chia tay từ giọng nói của anh chứ không phải bằng tin nhắn…….
Nhớ anh ! ngày nào cũng nhớ anh, từng giây từng phút và cả trong giấc ngủ. Tâm trạng rối bời khi nghĩ đến anh. Nỗi đau vì nhớ lại ngấm ngầm khét sâu thêm vào tâm trí và …..trách anh!
Trách anh ngõ lời thương….rồi cũng chính anh nói lời chia tay….và trách ta đã chấp nhận chia tay….sao anh không nghĩ rằng khi quyết định chia tay anh ta đã dằn vặt và đau đớn biết dường nào. Ta đau đến nỗi…..muốn chết đi khi quyết định chia tay với mối tình mà ta đã dành trọn hết mọi tình cảm, mọi suy nghĩ với quyết định yêu anh……
Yêu anh…ta cảm thấy cuộc đời đẹp biết bao, nhưng yêu anh….ta cũng chờ đợi biết bao. Giờ là bạn ư ? Cay đắng quá ! Dặn lòng như thế sao lại không muốn làm như thế…….Ta lại khóc nữa rồi……Khi nào thì nước mắt ngừng chảy cho cuộc tình này…..đến khi nào chứ! Tâm trí đã in sâu hình ảnh của anh vào lòng trong thời gian ngắn ngủi sao lại không cho ta quên anh trong thời gian ngắn ngủi chứ !
Tâm trạng lại rối bời….lại nhớ anh….làm sao để quên anh ? Làm sao đây ?