Sáng nay em lại lướt ngang mặt anh, anh chạnh lòng em có biết không? Với chiếc Attila Elizabeth màu trắng khi xưa song hành bên anh, em vẫn thế, vẫn nét nghiêm trang khi ra đường. Không bao giờ em mang khẩu trang như bao cô gái khác. Cát bụi trên đường đời không đáng để che đi khuôn mặt dễ thương ấy phải không em?
Lang thang cả ngày trốn chạy một thực tế phũ phàng: Ta đã mất nhau! Chạy mãi, chạy mãi vẫn không sao thoát khỏi dấu ấn thuở nào còn vương vãi khắp mọi nơi. Phải chăng thành phố Cần Thơ này quá nhỏ hẹp để có thể gói gém bao ký ức ngọt ngào ngày ấy?
Nửa năm qua anh cố gắng tìm lại cảm giác bình yên của đời mình khi em chưa đến. Cố chôn vùi những mảnh vụn còn sót lại của cuộc tình vào tận sâu thẳm trong trái tim anh. Nhưng càng cố gắng, bao nhiêu kỷ niệm cứ cuồn cuộn quay về. Tất cả, tất cả còn vẹn nguyên, vẫn sống động như mới ngày hôm qua. Có lúc anh lại mềm lòng, phải cắn môi đến tê buốt, phải ngước mặt lên nhìn trời để từng dòng cay đắng dốc ngược vào tim. Em nào biết!
Tối nay anh không thể nào chợp mắt được, đầu óc miên man mãi về hành động của em khi sáng. Em như không hề thấy anh, mà sao xe em bỗng lướt nhanh hơn? Có vẻ như em muốn chạy thật nhanh để thoát khỏi ánh mắt luyến tiếc của anh. Anh đã làm gì sai khi cuộc tình đổ vỡ? Tiếc nối một ký ức đẹp lại là cái lỗi sao em?
Vâng! Có lẽ anh đã quá ích kỷ sau khi chia tay em. Dù rất tôn trọng em, anh cũng không thể dối lòng, không đủ cao thượng như người ta để có thể chúc em hạnh phúc với bất cứ ai. Anh không thể mỉm cười, dù đó là nụ cười gượng khi em sánh bước cùng người khác.
Anh tin rằng, anh sẽ hạnh phúc với tương lai của riêng mình… (Ảnh minh họa)
Nhưng, có phải anh đã sai khi không thể cùng em quay về tình bạn? Khi tim anh vẫn hướng về em, vẫn dõi theo bước đường em đi, vẫn lo lắng những đêm mưa ướt áo em về?… Anh nâng niu từng kỷ niệm của cuộc tình. Anh ghi chép lại tất cả những hạnh phúc lẫn đau buồn của một thời ta đã bên nhau. Để mai sau, biết đâu anh không còn đủ trí nhớ, những trang ký ức ấy sẽ giúp anh sống mãi với một mối tình thơ. Mong em hiểu cho, anh làm tất cả chỉ với một lý do duy nhất: Anh quá yêu em!
…Đêm dần khuya, mọi vật đã chìm sâu vào giấc nồng. Riêng anh, lòng cứ trăn trở, mắt đao đáo hướng về chiếc điện thoại. Sáu tháng rồi đêm nào cũng thế, vẫn mỏi mòn chờ đợi một tin nhắn vẻn vẹn chỉ với hai từ: “Hôn anh!” – nụ hôn bất chợt của những khuya thuở nào. Ngày xưa em gọi đó là hôn lén, và em rất thích hôn lén anh. Nụ hôn tuyệt vời ấy luôn làm anh bất ngờ và ngất ngây hạnh phúc. Giờ đây, sự trông chờ ấy chỉ còn là vô vọng!
Ngày mai trời lại sáng, em và anh vẫn sẽ đi theo hai hướng. Chúc em vững bước trên con đường mà em đã chọn. Còn anh, anh sẽ vào tương lai bằng chính lối nhỏ gập ghềnh thuở nào hai ta từng sánh bước. Từ đây anh sẽ không cố quên đi ký ức ngọt ngào của một thời xa vắng bởi đơn giản, đó là điều không thể. Và anh tin rằng, anh sẽ hạnh phúc với tương lai của riêng mình.
Mãi mãi với lối nhỏ thân thương ấy, em à!
HCĐ – Cần Thơ