Nỗi nhớ

– Mấy sớm nay Sài Gòn lạnh, đến trưa thì trời mát với chút nắng nhè nhẹ, lãng đãng những áng mây trôi. Em nhớ anh!

Trời về chiều, có gió nên càng lạnh. Ở Hà Nội xa xôi, anh có nhớ em không? Em tựa mình vào giàn hoa giấy anh trồng trước ngày ra thủ đô làm việc mà nhớ anh quá đỗi. Mới đó mà một năm rồi, anh nhỉ? Gió làm những cánh hoa màu tím trở nên yếu đuối và mỏng manh hơn bao giờ hết. Nỗi nhớ về anh đã xốc dậy trong em quá nhiều kỷ niệm, khiến lòng em se thắt…

Khi yêu nhau, em mới cảm nhận rằng khoảng cách không thể nào ngăn trở tình cảm em dành cho anh, mà trái lại, nó như chất xúc tác làm cho em càng thương và yêu anh hơn. Nhạc sĩ Phú Quang nói đúng, ông bảo “Càng xa em, ta càng thấy yêu em”, còn em thì “Càng xa anh, em càng thấy yêu anh”.

Anh từng nói: “Nếu yêu anh thì em hãy chăm lo việc học, đừng chểnh mảng, rồi anh sẽ về mà!”. Nghe lời anh dặn, em chú tâm học hành hơn. Cuối năm nay, em tốt nghiệp, biết anh không thể về để chung vui, nhưng em không buồn đâu.

Thời gian để yêu, đó là những giây phút em nâng niu biết bao… Em yêu anh bằng những ngày dài miệt mài học hành. Em yêu anh bằng sự tin tưởng của một tình yêu chân thành. Em yêu anh bằng nỗi nhớ của tháng ngày chờ đợi… Em yêu anh bằng những cảm nhận đầu tiên từ những ngày bên anh và cả những ngày xa anh…

Ngày mai của những ngày mai, Sài Gòn vẫn nhịp sống hối hả thường nhật, nơi con phố nhỏ xíu và cũ kỹ ấy, em mong được nhìn thấy anh, vẫn tươi mới với hạnh phúc ngọt ngào, vẫn ấm nồng với tình yêu da diết. Gửi cho em chút phong vị phương Bắc anh nhé, để em được cảm nhận hơi ấm của anh len lỏi trong cơn gió chiều, để em yêu thêm những ngày dài xa cách.

PNCN
VNthutinh.com