Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, 6 tháng, à không, chính xác là 6 tháng và 17 ngày. Nhanh anh nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh. Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt anh, em hiểu, mình đã không còn là của nhau.
Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ. Ngày mình yêu nhau cũng thế. Em luôn lúng túng mỗi khi anh nhìn em thật trìu mến, thật hạnh phúc. Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì em không biết yêu anh từ lúc nào, vì cái gì, chỉ đơn giản là từ lúc nào đó trái tim của em đã rung động trước anh. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi em không nhận ra.
Em và anh quen nhau khi em đi thực tập ở công ty anh, chúng mình làm cùng phòng nhưng cũng ít gặp vì anh phải đi nhiều.lúc còn thực tập em và anh chỉ nói chuyện với nhau trên mạng lúc tối vì cả 2 cùng thức rất muộn nhưng 1 t/g em mới biết là anh vì anh ko cho em biết đó là anh. Lúc đó em không có tình cảm gì với anh cả chỉ là hay nói chuyện với nhau trên mạng vào mỗi buổi tối thôi.
Khi chia tay công ty vì kết thúc thực tập nhóm chúng em đã tổ chức liên hoan rất vui. khi em về rồi anh gọi điện nói chuyện với em và lại nhắn tin nói là nhớ em nên ko ngủ được nữa chứ…thời gian qua đi em đã có tình cảm với anh từ lúc nào mà không rõ. Anh rất rất quan tâm cho em, anh là người rất tâm lý.nhưng anh không bao giờ rủ em đi đâu chơi cả, khi nào em muốn đi đâu em chỉ gợi ý là anh hiểu và đưa em đi ngay. Khi nào muốn gặp em chỉ cần nói là anh đến liền (không biết đó có phải là mới yêu nên mới thế hay không) nói lời yêu chưa được 2 tháng mà em đã nói chia tay vì nhà em có chuyện em ko muốn yêu mặc dù trong lòng em vẫn yêu anh.anh cố gắng kéo em lại và bọn mình lại tiếp tuc. Nhưng sau đó ko lâu, vào 1 tối thứ 7 em chắc chắn anh sẽ đến đón hoặc rủ em đi chơi nhưng chờ đến 10h tối mà ko thấy 1 tin nhắn của anh em đã rất thất vọng và gọi cho anh, lúc đó anh đang trên đường về quê, anh ở hà tây nên đi xe máy khoảng hơn 1h thôi. nhưng anh ko nói cho mình biết là ấy về (từ trước anh cũng ko bao giờ cho em biết anh buồn hay có chuyện gì đều ko nói với em) nhiều lúc em nghĩ mình ko là gì của anh cả. đêm đó em tức quá nên lại nói với a rằng a nên cần t/g để hiểu e hơn. a chỉ nhắn lại rằng “a xin lỗi.có những điều a ko thể làm theo ý mình”.
Hôm sau e lại nhắn, a nói” hãy quên a đi. hãy coi như a ko còn nữa” và e đã nhắn cho a rất nhiều nhưng ko được 1 lời hồi âm. lần trước a đã thất vọng vì ko ngờ e nói chia tay dễ dàng vậy. lần này chắc a quá thất vọng hay sao.đã 1 tuần qua e ko nhắn cho a và cũng ko nhận được tin của a.ngoài mặt e vẫn tỏ vẻ ko yêu nữa để thoải mái nhưng trong lòng e rất muốn a về với e. E phải làm sao bây giờ. chắc a đã quên e rồi đúng ko? còn e thì ngaỳ nào cũng nhớ tới a mặc dù công việc của e rất bận nhưng a vẫn trong tim e.
Rồi 1 đêm e lại nhắn tin cho a, e đã nhận được hồi âm từ số máy a. e đã rất vui, nhưng e đã thẫn người vì đó ko phải là a mà là 1 người con gái.Người đó biết tên e? và nói e hãy quên a đi,a đã có 1 người con gái của riêng a là họ?. E biết hôm nay a đi nghỉ cùng công ty về nhưng sao số máy của a lại là người khác cầm hay a dùng số khác rồi và những tin nhắn của e trước kia ko được hồi âm lại vì a đã ko đọc mà là 1 người con gái khác? Hàng trăm câu hỏi trong đầu e. E đọc tin của người kia nhắn lại mà e như vô hồn ko biết đang mơ hay thật nữa, e lại nhắn tiếp 1 tin nữa để khẳng định lại vì e hy vọng a lừa e là có người khác.Nhưng người kia lại nhắn rằng để cho họ được yên ổn.Người đó nói rằng định để a nói chuyện với mình sau nhưng họ ko chịu được. E gọi lại để nghe giọng thì nghe tiếng của 1 người con gái:”alo” tim e như ngừng đập, e ko thể nói được câu gì và tắt máy luôn. lúc sau e nghĩ sẽ nói chuyện để hỏi chuyện của a và người đó, nếu thật là a yêu người ta thì từ giờ e sẽ ko làm phiền nữa.E gọi lại nhưng ko ai nghe máy….thế là đêm nay e ko thể ngủ được, e phải làm sao? e ko chịu được mất, sao a quên e để đến với người khác nhanh như vậy? hay a và họ đã yêu nhau từ trước và e là người đến sau…
E muốn nghĩ nhìu về a lắm nhưng càng nhớ tới e lại càng buồn, nhớ lại những kỉ niệm của chúng mình e lại ngồi cười 1 mình nhưng rồi những giọt nước mắt lại rơi ra lúc nào mà e ko hề hay.
Khi nói chuyện qua phone a luôn nói e tắt máy đi. Và lần nào cũng vậy, e luôn là người cúp máy trước mà ko hiểu vì lí do gì mà a muốn như vậy. Rồi khi chúng mình đã xa nhau e mới hay rằng, khi 2 người yêu nhau nói chuyện với nhau, người này tắt máy thì bên kia những tiếng tút, tút…kéo dài sẽ làm họ cảm thấy 1 cái gì đó hẫng hụt, mất mát,…Vậy là a đã nhận cái sự hẫng hụt đó cho e ko biết là bao nhiêu lần rồi nữa.
Cái ngày mà e ko thể nào quên, ngày 29/04. ngày lễ được nghỉ e về quê với ba mẹ. Vì a bận 1 cuộc họp nên ko đưa e ra ga tàu được, a nói chờ a chỉ 30p nữa thôi, nhưng e đã đi trước. E tới ga chỉ còn 10p nữa thì tàu chuyển bánh. E nhận được cuộc gọi từ a , a hỏi e đang ở đâu?, trong điện thoại e nghe thấy tiếng còi tàu và phát thanh từ đầu bên kia,
E hỏi ” anh đang ở đâu thế?”.
A nói:” e đang ở toa mấy?”
E ngạc nhiên:” e ở toa 9″
A tắt máy chạy vào trong ga, mặc dù không biết có đúng A đến không nhưng E vẫn xuống tàu mặc dù tàu rất đông vì đó là ngày nghỉ.
E xuống tàu chạy về phía cửa ga nhưng phát thanh báo 5p nữa tàu khởi hành E lại quay lại toa 9. đứng dưới toa E nhìn thấy A đang chạy về phía mình, E hạnh phúc và bất ngờ. A chạy rất nhanh.
E gọi: “anh ơi…!” nhưng A vẫn chạy như bị ma đuổi về phía dưới.
E lại gọi ” anh ơi…” nhưng A vẫn cứ cắm đầu chạy.
E lấy điện thoại goị cho A nhưng chắc máy để trong túi rung, chạy không biết. E gọi đến lần thứ 3 A mới nghe máy,
E nói e đang ở toa 9 cơ mà
A nói a đang ở toa 3, a tưởng e ở toa 3
vậy là A chạy lại toa 3.
E và A gặp nhau. A thở như…. (^_^)
cái cảm giác của E lúc đó là hạnh phúc và…rất hạnh phúc.
A không nói gì ôm chầm lấy E, ôi cái ôm đầu tiên.
E nói còn 3p nữa tàu chạy rồi, a về đi, vì lúc đó e ko biết nói gì cả.
A nói:” a họp xong đi uống bia với bạn nhưng đang ngồi cùng bạn a thấy rất buồn và đứng dậy phóng xe đến đây”
E hỏi sao a biết e ở cửa này mà đên (vì ga HN có 2 cửa)
A nói a không biết.
A ôm E và…hôn E. nụ hôn bất ngờ, ngọt ngào – nụ hôn đầu tiên a dành cho e. kèm theo chút ít xấu hổ của E vì có 1 nhóm đội quản lý toa tàu đứng trước cửa toa cách chúng mình 1 – 2 mét thôi. không biết họ sẽ nghĩ gì nhỉ. như mọi lần sát giờ tàu chạy mà không lên tàu là họ nói đấy nhưng sao hôm nay họ không nói gì cả.
” e lên tàu đây”
bàn tay A vẫn nắm chạy lấy tay E, 2 cánh tay dần xa nhau, A cầm lấy tay E giật lại và trao E nụ hôn tạm biệt.
E bước lên tàu cảm giác…lâng lâng, không biết nói thế nào.vùa bước lên tàu thì chuyển bánh.
vào đến chỗ ngồi, E thấy 1 anh chàng ngồi đối diện nói: ” ơ, có anh nào đang chào tạm biệt toa mình kìa!”
E ngoảnh lại thấy A đang chạy theo toa tàu và vẫy tay chào. mọi người ngồi cạnh xôn xao, 1 người chỉ vào E nói: ” người yêu chị này đấy, ước gì mình được như chị ý”
E vừa hạnh phúc vừa thấy ngài ngại… Là thế đó, nụ hôn đầu tiên của chúng mình như thế đó a ah!
A thích đợi e, đưa đón e trong trời mưa,cơn mưa là kỉ niệm của e và a nên khi trời mưa e lại càng nhớ a. 1 hôm đi chơi mà e ko thể quên, như vừa mới hôm qua thôi: E và a đi đạp vịt a đạp còn e thì đứng bám vào cổ vịt hóng gió, e cho chân lên thành nhưng ko cham được nước e nói “ước gì nước lên cao tới chân e” a đã lấy tay múc nước xoa vào chân e…,lúc e bảo a về vì muộn rồi thì trời tự dưng mưa to thế là ko về được,a cởi áo ra che cho e,lấy tay ôm lấy đôi chân hở ra đang bị mưa trút vào của e…nhưng 11h mà hôm đấy e lại đi ngủ nhà bạn để hôm sau đi học nên e bảo a về mặc trời mưa, e chỉ ngồi sau xe nghe tiếng đập của những hạt mưa nặng nề,tay a đưa ra sau cầm vạt áo mưa ko cho bay để ko dính nước mưa vào người e….
E nhớ tới a, nhớ về những kỉ niệm của chúng ta và bất giác e lấy điện thoại, vào danh bạ, tìm đến tên a. Nhưng đâu mất rồi nhỉ?
Phải rồi, mình đã chia tay!
By Luna