Thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua..Cuộc sống vẫn hối hả từng ngày.Chỉ có em đã không thể sống mãi với ngày xưa, dường như tâm hồn em đã chêt.
Giá như em không còn trí nhớ,giá như em có thể ngủ một giấc dài mà không bao giờ tỉnh, và giá như em có thể quên được anh…Thì em sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Có lẽ cả anh và em đều đã cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn gian khổ,nhưng mình lại không thể cùng nhau tiếp tục vượt qua để ở bên nhau được nữa rồi.
Nhìn thấy anh đau khổ vì gia đình phản đối chuyện tình cảm của mình, thấy anh phải từ bỏ tương lai tốt đẹp đang chờ anh ở phía trước vì em….Em thật sự trở nên yếu đuối vô cùng.
Em không đủ can đảm để cùng anh bước tiếp con đường đầy hứa hẹn hạnh phúc, không thể ở bên anh những khi vui buồn,không thể….em đã không thể nữa rồi….
Em đã nói dối anh rằng em đã thay đổi, em đã có người yêu mới… và.. em sắp làm đám cưới.
Anh thương mến!
Có lẽ ai khi yêu cũng luôn mong muốn mình được ở bên người yêu,được thương yêu và chăm sóc cho người mình yêu đến suốt cuộc đời.Nhưng với em thì lại suy nghĩ khác, em có thể chấp nhận sự đau khổ, có thể chấp nhận rời xa anh… em chỉ cần được thấy anh hạnh phúc…anh sẽ không phải lựa chọn giữa em và gia đình, sẽ không phải từ bỏ cánh cửa tương lai rạng ngời đang chào đón anh….em không muốn thấy anh buồn nữa.
Thực tế không phải em đã thay đổi, không phải em đã hết yêu anh, không phải em sợ khổ, sợ thiệt thòi khi yêu anh…mà vì em rất yêu anh.
Em chỉ biết sống cho quan niệm về tình yêu của mình, với em, hạnh phúc không phải là được ở bên người mình yêu mà hạnh phúc là được thấy người yêu mình hạnh phúc.
Nhưng tại sao cuộc đời lại reo nhiều đau thương cho em đến vậy, sao cuộc đời lại bất công với em vậy???
Tại sao chứ????
Sao không để em thực hiện điều ước cuối cùng, không để em được thấy anh hạnh phúc…trơi ơi!..tại sao lại như thế???….
Chuyến xe tại nạn nghiệt ngã ấy đã cướp mất anh ra khỏi cuộc sống này, cướp mất anh ra khỏi cuộc đời em…vậy là mong moi nhỏ nhoi của em cũng không làm anh hạnh phúc…
Anh ơi! Trên trời cao anh có hãy nỗi lòng của em, anh có thấy em đang đau khổ biết dường nào không anh?em đã mất tất cả..cuộc sống đã không cho em có anh nhưng cũng không cho em hạnh phúc..
Em rất nhớ anh, nhớ những kỷ niệm ta đã có với nhau,nhớ những con đường ta đã đi, những câu chuyện, nhớ cả những đắng cay anh và em đã trải qua….em nhớ anh nhiều lắm….Giá như em có thể cùng anh rời khỏi thế giới này, cùng anh xây dựng hạnh phúc ở một thế giới khác…giá như em có thể làm vậy.
Nhưng không,bên cạnh em vẫn còn cha mẹ em, những người thân yêu của em, họ cần em anh ah..!
Em cần phải tiếp tuc sống, những lúc khó khăn anh vẫn thường bảo em phải mạnh mẽ và can đảm lên mà,em tin rằng ở nơi xa xôi đó anh sẽ hiểu em, sẽ động viên em vượt qua nỗi đau này phải không anh?
Vậy là từ nay, giữa dòng đời mênh mông em đã mất đi người mà em yêu thương nhất, có lẽ nước mắt em đã cạn, em không thể khóc được nữa, em chỉ muốn gào lên, em muốn gào thét tên anh thật to để trên trời anh nghe được tiếng em, em muốn gào lên cho thân em tan nát trong nỗi đau vô tận……………………..
Anh có nghe thấy không anh? Anh có thấy trái tim em đang vụn vỡ đau đớn.Điều cuối cùng tận sâu thẳm trong trái tim em muốn nói với anh rằng:”em sẽ để tang anh suốt cuộc đời này, sẽ không ai có thể thay thế anh trong trái tim em…em rất nhớ và yêu anh!..!!!…”
Em hi vọng mong ước cuối cùng này sẽ đến được anh, và anh sẽ chờ em ở kiếp sau..nhất định chờ em anh nhé!
Thanhthanh ST